Khuôn mặt Lôi Dận tiến tới gần Mạch Khê, gần đến nỗi hắn có thể nhìn
thấy nỗi nghi hoặc trong mắt Mạch Khê, khóe môi hắn hơi cong lên.
“Rất đơn giản, vì loại đàn ông đó không có tư cách có được Bạc Tuyết!”
Đầu óc Mạch Khê trống rỗng…
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông tiếp tục quanh quẩn bên tai cô…
“Tôi cho đến bây giờ không thích cùng kẻ khác chia sẻ bất cứ thứ gì! Vì
thế, tôi cố ý để Huyết Xà phát hiện ra chuyện kia. Nhưng điều làm tôi
không ngờ tới chính là…Huyết Xà thực sự yêu mẹ em!”
Mạch Khê trừng lớn hai mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, lại không kịp phòng
bị mà ngã vào sâu tận trong đôi mắt xanh lục của hắn, từ đôi mắt đó không
khó để nhìn ra sự nguy hiểm của hắn.
Huyết Xà yêu mẹ cô?
Sao có thể? Trong nhật kí, mẹ nói về hắn ta rất tệ, có hình dung thế nào
cũng không thể nghĩ nổi hắn là một người đàn ông biết yêu phụ nữ chân
thành…
“Năm mười lăm tuổi, tôi muốn đưa Bạc Tuyết đi. Đáng tiếc, chỉ bằng
sức mạnh của chính mình thì không phải là đối thủ của Huyết Xà. Hắn phái
sát thủ truy đuổi tôi. Năm đó tôi suýt chết, may mà được Hoắc gia cứu nên
mới tránh được kiếp nạn.”
Ngữ khí của Lôi Dận lạnh lùng cực độ, ánh mắt u ám như thần chết.
“Sau đó…ông đã trở lại?”
Mạch Khê lớn mật đoán, chỉ có thể như vậy, bằng không hành vi của
cha nuôi sao có thể khiến mẹ cô khủng hoảng thế kia!