TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1133

Trong không khí dường như có hương nước hoa nhẹ dịu…

Mạch Khê nhẹ nhàng quay đầu lại, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước,

giống như đóa hoa Bạc Tuyết không còn một chút hơi thở của sự sống kia.
Khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn trên lối vào vườn hoa, gương mặt xinh
đẹp vẫn lành lạnh có chút bi thương.

Lôi Dận bước tới, thấy hai chân thon dài của cô lộ ra trong không khí,

ánh mắt vốn thân thiết bỗng có chút không vui cùng khắc nghiệt rất nhỏ,
nhưng ngữ khí vẫn trầm thấp như trước.

“Sao em lại chạy tới đây?”

Mạch Khê dần dần cụp mắt xuống, không nói gì, chỉ là một lần nữa rời

ánh mắt về vị trí ban nãy, nhìn những đóa hoa lay động, khuôn mặt nhỏ
nhắn bình tĩnh có một tia khao khát…

Trên đỉnh đầu khẽ vang lên tiếng thở dài của người đàn ông. Ngay sau

đó, hai cánh tay hắn duỗi ra, bế cả người cô lên. Trên chiếc ghế giữa bụi
hoa, trong ánh trời chiều đang ngả dần về phía Tây, bóng dáng quá mức cao
lớn của người đàn ông hoàn toàn bao phủ lấy thân thể bé nhỏ của cô gái
trong lòng…

“Nghe Hàn Á nói, hôm nay em ăn xong phần ăn của mình, rất ngoan.”

Lôi Dận ôm cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào lòng bàn tay, cũng nhẹ
nhàng mà ôm lấy thân mình cô.

Lông mi thật dài của Mạch Khê có chút giật giật, tựa như thong thả

phiêu diêu, lại để lộ ra sự bất lực nhợt nhạt cùng xinh đẹp đến nỗi khiến
người đàn ông lạnh lùng này càng thêm đau lòng, không muốn buông tay.

Thấy Mạch Khê không nói lời nào, Lôi Dận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn

của cô lên, lấy trong túi áo một sợi dây chuyền mặt ngọc cực kỳ trong sáng.
Dưới ánh sáng của tịch dương, nó càng thêm xinh đẹp…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.