TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1382

hắn, nhưng là mỗi khi nhớ tới nhật ký của mẹ mình, cô liền chùn bước.
Người đàn ông này là... của mẹ. Chuyện quá khứ của hắn, thế giới của hắn,
không bao giờ có cô tồn tại…

“Đúng vậy, tôi là tôi, mẹ tôi là mẹ tôi. Tôi…là con gái ruột của bà…”

Giọng nói thấp rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như khiến người đối diện
không thể nghe thấy được, ngay lập tức hòa tan trong không khí, hoàn toàn
được che khuất trong âm thanh của cơn mưa lớn bên ngoài.

Nhưng là, Lôi Dận có thể nghe được. Hắn luôn nắm bắt được tâm tư của

người khác. Giờ khắc này, cảm giác cô đơn quá rõ ràng của cô, hắn hiểu
được. Tim lại càng đau thêm.

“Khê nhi…”

“Chuyện liên quan đến cái chết của mẹ tôi, tôi thực đã biết. Về phần

chuyện của ông và mẹ, tôi không có quyền biết điều gì cả. Chỉ là..." Mạch
Khê ngẩng đầu lên, cắt ngang lời Lôi Dận, đáy mắt như thể chỉ còn sót lại
tro tàn, hiện lên những tia sáng le lói.

“Mời ông nói cho tôi biết, mẹ tôi được chôn ở nơi nào!”

Ngón tay Lôi Dận cứng đờ, ngay cả độ cong bên môi cũng trở nên mất

tự nhiên một chút. Hắn nhìn Mạch Khê, sau một lúc lâu cũng không nói gì.

“Tôi là con gái của bà. Một khi đã như vậy, so với bất luận kẻ nào trên

đời này đều có tư cách để biết.” Giọng nói của Mạch Khê là kiên quyết
hoàn toàn, không hề có một chút thoái nhượng nào.

Thật lâu sau đó, tiếng thở dài của Lôi Dận vang lên có một chút mệt

mỏi. Hắn gật đầu một cái, bàn tay to xoa mái tóc dài của cô, như thể đương
chiều chuộng một đứa trẻ ầm ĩ vậy, rồi mới cúi đầu nói, “Em yên tâm, yêu
cầu này của em tôi sẽ thỏa mãn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.