TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1390

“Khê nhi, là tôi, không phải sợ…” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói

trầm thấp quen thuộc. Cùng lúc đó, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về
thân thể của cô, “Dọa đến em, hm?”

Trong lòng Mạch Khê dâng lên từng đợt cay đắng. Mọi thứ, tựa như đã

thành thói quen. Trong những ngày mưa như thế này, cô gần như đều phải
dựa vào hắn mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Nhưng là, vì sao lại trở
nên như vậy? Cô không muốn có thói quen này…

Thân mình cô hơi hơi ngọ nguậy, muốn đẩy Lôi Dận ra, lại bị hắn siết

càng chặt hơn ——

“Khê nhi, không nên cử động, để tôi ôm em như vậy…” Giọng nói của

Lôi Dận trong đêm mưa này vang lên say lòng người, lộ ra từ tính vô tận.
Âm giọng đó hơi khàn khàn, lại bọc một tình cảm nồng đậm nào đó…

Mạch Khê không cử động nữa, chỉ còn lại những hơi thở nhẹ nhàng,

mặc cho mùi hương của người đàn ông kề sát, vây bọc lấy cô thật chặt, thật
chặt…Tựa như ngày thường, tim, lại đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực. Gò má cô dán vào lồng ngực hắn, không khó cảm nhận được sự
rắn chắc và mạnh mẽ. Còn có những tiếng tim đập trầm ổn có lực. Từng
chút, từng chút một chạm vào tai cô, sau đó xuyên thẳng vào tim…

Từ trước tới nay, cho tới bây giờ cô chưa từng có cảm nhận như vậy bao

giờ. Giờ khắc này, Mạch Khê có chút say…

Ngoài cửa sổ, mơ hồ truyền đến tiếng mưa táp vào lớp thủy tinh dày.

Mạch Khê tựa vào trong ngực người đàn ông cao lớn, nhợt nhạt hô hấp.

Trên đỉnh đầu, giọng nói khàn khàn của hắn một lần nữa lại vang lên,

như đang làm dịu một đứa trẻ. “Khê nhi, ngủ đi.” Bàn tay rộng lớn nhẹ
nhàng vỗ về cô, cứ nhẹ nhàng như thế…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.