TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1392

Lôi Dận không hề ngủ, vẫn như cũ ôm chặt lấy thân hình bé bỏng của

Mạch Khê, nhìn cô tin cậy đến như vậy, dựa cái đầu nhỏ bướng bỉnh trước
ngực hắn, một bàn tay bé nhỏ còn trẻ con cầm lấy ngón tay hắn. Khuôn mặt
nhỏ nhắn đáng yêu thoảng qua một cảm xúc yên tĩnh, như một đứa trẻ
không có một chút sợ hãi nào, đi vào giấc ngủ say nồng.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn vẫn nhìn cô mãi như thế, không

hề chớp mặt. Gương mặt này khắc sâu vào võng mạc hắn, lại khiến hắn đau
đớn thêm một lần nữa. Cơn đau này, bắt đầu lan ra, thẩm thấu đến từng tế
bào. Đau đến nỗi, nội tâm như đã bị bóp vỡ hoàn toàn…

Cô vẫn chiến thắng. Trong một khắc cuối cùng này, hắn lựa chọn như

thế, chỉ là vì có thể đổi lấy nụ cười rực rỡ như hoa của cô sau này!

Chỉ là, như vậy, lòng của hắn đau. Rất đau. Như là có một người nào đó,

dùng thanh kiếm sắc bén cắt đi một phần thân thể hắn, khiến hắn mất đi sự
kiên định cùng sắc bén vốn có.

Những thứ hắn đã từng làm cho cô gái nhỏ này, có lẽ chỉ đau xót.

Nhưng giữa những hồi ức mệt mỏi khôn cùng kia, ước muốn của hắn
không nhiều lắm, chỉ nguyện cho cô có thể nhớ tới hắn dù chỉ một chút, sự
chua xót bên môi mỗi ngày sẽ chậm rãi nhạt dần. Như vậy, là tốt rồi…

Cố nén sự trống rỗng lớn đến ngạt thở trong lòng, Lôi Dận nhẹ nhàng

vỗ về mái tóc của cô, nhẹ nhàng để không quấy rầy giấc ngủ an ổn của cô.
Trong đáy mắt hắn, không thể có cách nào che lấp đi sự đớn đau cùng khao
khát không muốn xa rời. Hắn cúi thân mình xuống, đôi môi mỏng dịu dàng
dừng trên mái tóc cô, trên trán, trên sống mũi xinh đẹp, cuối cùng là đôi
môi đỏ hồng…

Khi hai đôi môi nhẹ nhàng quấn vào nhau và cảm nhận được sự mềm

mại kia, môi Lôi Dận run lên nhè nhẹ, hai mắt khép lại cũng run rẩy. Khóe
mắt lúc này, không chỉ còn là ẩm ướt nữa, mà bỗng dưng một giọt lệ rơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.