TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1452

lên, không khó để nhìn thấy hắn đương cưỡng chế đợt mưa gió nổi lên
trong đáy lòng, giống như cơn mưa tầm tã ngoài kia…

“Phí Dạ!” Ngay sau đó, hắn đã mở miệng. Giọng nói có vội vã, có

hoảng sợ.

Phí Dạ bước tới, “Lôi tiên sinh, xin hạ lệnh.”

“Tìm người!” Hai mắt Lôi Dận đóng băng, nhìn chằm chằm cơn mưa

tầm tã ngoài cửa sổ, quăng quật từng nhành cây lớn. Nỗi đau lòng trong
một khoảnh khắc chưa bao giờ lớn đến thế, dâng trào đến đỉnh điểm, rốt
cuộc cũng bùng nổ!

Phí Dạ giật mình...

“Lôi tiên sinh, ngài vừa mới... nói gì?”

“Sai người đi ra ngoài, tìm Mạch Khê trở về đây cho tôi!” Cả người Lôi

Dận phải dựa vào tường. Nét mặt lạnh lùng đau thương mang theo tất cả
suy sụp cùng lo lắng, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp
kia. Là làn da trắng mịn, là gò má luôn ửng hồng, là nụ cười như có như
không đọng lại bên môi, giống như một giọt mực nước lan ra trên giấy
Tuyên Thành. Cả đôi mắt lưu ly xinh đẹp kia, trong suốt, ngây thơ như luôn
sáng lên một thứ ánh sáng lấp lánh thuần khiết, lại dần dần bị cơn bão táp
nghiêng đêm này chôn vùi!

Hắn biết mình không nên làm như vậy, ít nhất hắn cũng không phải là

kẻ lật lọng. Nếu đã lựa chọn buông tay, sẽ không như thế này.

Nhưng là…hắn vẫn luôn bất an, trừ phi có thể tận mắt nhìn thấy cô

được bình an vô sự.

Hiển nhiên, Phí Dạ bị quyết định của hắn làm cho khiếp sợ, sửng sốt

một lúc lâu, không lập tức nhận mệnh lệnh của hắn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.