TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1521

ba năm, Mạch Khê đã trải qua rất nhiều chuyện, đã trưởng thành không ít.
Nhưng hắn phát hiện ra, Lôi tiên sinh sau khi gặp lại Mạch Khê thì sự chiều
chuộng càng sâu đậm hơn trước. Một người đàn ông thường là như vậy,
chiều chuộng càng nhiều thì bá đạo cũng càng nhiều, hắn chỉ sợ là sẽ ngược
lại.

Lôi Dận sao lại không nghe ra ý tứ cùng sự lo lắng trong lời nói của Phí

Dạ, có điều chỉ thản nhiên cười, trầm thấp nói:

“Sẽ không như cậu nghĩ, cô ấy còn nhỏ, mà trẻ nhỏ là để yêu thương.”

Nụ cười thản nhiên kia lại có cả sự cưng chiều.

Phí Dạ không muốn nhắc lại, hắn rõ ràng ý tứ của Lôi tiên sinh...

Cách đó không xa, Mạch Khê vui vẻ bước tới, tò mò vuốt những bông

tuyết đọng trên lá cây. Mái tóc màu hung đen nhẹ nhàng bay theo gió, như
những dải lụa không ngừng bay múa trong không trung.

Lôi Dận lẳng lặng đứng trong tuyết. Nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh

kia, trong lòng hắn lại có một cảm giác hạnh phúc khó hiểu. Tuyết rơi ngày
càng nhiều, chẳng thua gì màn sương mù giăng phủ chung quanh. Mạch
Khê vẫn đứng trong tuyết, tiếng cười vang lên không dứt, như một khúc
thải liên, lại như thanh âm thiên nhiên trong trẻo. Cô quay vòng tròn, đôi
mắt long lanh như có gợn nắng khẽ chuyển, đẹp không sao tả xiết.

Một cảnh tượng như thế này khiến Lôi Dận thực rung động, cứ ngỡ như

đã qua cả thế kỉ mà ánh mắt hắn vẫn dõi theo bóng hình xinh đẹp của cô.
Không chỉ có Lôi Dận! Bộ dáng xinh đẹp, mộng ảo của Mạch Khê khiến
những chiếc xe đi đường, dù là không nhiều lắm cũng phải giảm tốc độ.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh một cô gái nhỏ xinh đẹp đến như thế đùa nghịch
dưới trời tuyết dày là đã đủ kinh ngạc rồi!

Mạch Khê đang vui đùa, lại thấy người nhìn ngắm càng nhiều. Trong

giọt băng trong suốt trên lá cây là hình ảnh phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.