TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 1704

của cô. Trước đây, Mạch Khê chưa bao giờ nghĩ tới một kết cục như thế
này…cô cho rằng bản thân mình sẽ được nghe một câu chuyện đã được dự
đoán trước, như cô đã nghĩ…nhưng là…

“Mạch Khê…thật xin lỗi, để cho con nhìn thấy một người cha như thế

này…Ba nghĩ, ba cũng đã không được sống thêm bao nhiêu ngày nữa…
Bây giờ gặp được con, ba thực cảm tạ ông trời.” Đột nhiên, Đàm Đồng ho
từng cơn dồn dập, cảm xúc kích động hẳn lên.

Mạch Khê hoảng hốt, lập tức vỗ nhẹ lên lưng ông, có thể cảm nhận

được cơ thể ông toàn là xương xẩu, gầy gò, ốm yếu. Sống mũi cô nghẹn lại,
khóe mắt cay xè…

“Sẽ không, nhất định sẽ không…Bây giờ y học phát triển đến như

vậy…”

Đàm Đồng cười khổ, khó khăn kéo bàn tay nhỏ của cô qua, vỗ nhẹ một

chút. “Nha đầu ngốc ơi, bệnh của ba thế nào, trong lòng ba hiểu, cũng rất rõ
ràng con đường phía trước của mình. Nhưng mà, ngay bây giờ có nhắm
mắt ba cũng yên tâm. Các anh trai, chị của con đều có thể chăm sóc con
được, còn có cha nuôi của con nữa. Ba có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cậu ta
thật để ý đến con, vị trí của con trong lòng cậu ta vô cùng quan trọng, là rất
lớn. Có nhiều người như vậy có thể thay thế ba cùng mẹ con – những người
chưa yêu thương con được giây phút nào…ba thực sự rất hạnh phúc…”

Nước mắt rốt cuộc cũng che kín tất cả. Mạch Khê run run, không thể

nói ra được bất cứ điều gì.

Đàm Đồng nhìn cô, đôi mắt cũng ửng đỏ, nhìn khuôn mặt tương tự với

cô gái đã xuất hiện bao lần trong mơ, ngón tay khẽ run, “Mạch Khê…
con…con có thể gọi ba một tiếng được không con? …Như vậy, ba chết
cũng cam lòng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.