“Á? Còn muốn pha loãng sao? Em cảm thấy còn không ngon bằng vang
đỏ.” Huân Y ngây thơ nói.
“Một ly này em uống tác dụng chậm hơn so với vang đỏ nhiều.” Phí Dạ
vừa tức vừa buồn cười.
“À——hình như là vậy.” Huân Y nhẹ nhàng thở ra, trong miệng đầy
mùi rượu.
Phí Dạ cảm thấy thật bất đắc dĩ, lấy cốc nước đã chuẩn bị sẵn, bỏ thêm
vài viên đá, “Uống cái này đi, về sau không cho phép ngốc nghếch mà
uống một hơi hết như vậy, người không biết còn tưởng tửu lượng em cực
kỳ lợi hại.”
“Ưm…” Huân Y dần có cảm giác trời đất quay cuồng, cảnh tượng trước
mặt bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Ngoan, uống cái này đi.” Tiếng nói Phí Dạ dừng bên tai cô, dường như
cô chỉ còn nghe thấy tiếng hắn.
Cô hồ đồ ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn cốc nước trong tay hắn, “Anh muốn
em say sao?”
“Ngốc ạ, đây là nước uống.” Phí Dạ đỡ lấy eo cô, lúc ngà ngà say trông
cô càng đáng yêu.
“Ôi——” Huân Y nhận lấy, uống một ngụm, lập tức nhíu mày lại, “Cái
này cũng có rượu, anh gạt em——” Cô ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dáng
vẻ ngây thơ nhìn hắn.
“Đó là hơi rượu trong miệng em.” Phí Dạ nở nụ cười, không báo trước
mà đặt bàn tay cô bên môi, khẽ hôn.