Nếu muốn giữ mạng, cậu ta chỉ có thể đẩy cô gái này ra khỏi cuộc sống
của mình ngay bây giờ: “Mạch Khê, anh thành thật xin lỗi, chúng ta… chia
tay đi!”
Tâm Mạch Khê chấn động, trong lòng cô nổi lên sự khó chịu khác
thường… Thì ra, đây chính là sự cô đơn khi bị người khác vứt bỏ.
Lôi Dận nhìn Mạch Khê nói, “Con không thích hợp với người này!”
Lời nói nghe đầy hài lòng, khóe môi hơi hơi nhếch lên, bàn tay vỗ nhẹ
nhẹ trên đầu Mạch Khê.
Trên đầu truyền đến chút lực đạo mềm nhẹ làm Mạch Khê đột nhiên
phản ứng trở lại, trong phút chốc cô nhìn hắn, như là nhìn thấy ma quỷ,
trong mắt hắn phản chiếu hình ảnh hoảng hốt cùng sợ hãi của cô.
Lôi Dận cười lạnh như băng nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong đôi mắt đẹp
kia, thản nhiên nói: “Về nhà đi, nếu không mùi máu tươi ở nơi này sẽ dày
đặc hơn…”
Giọng nói của hắn lãnh đạm vô thường, thậm chí ngữ điệu cũng không
nhấn mạnh, lại lộ ra xa cách dị thường, tràn ngập ý uy hiếp, bàn tay to mở
rộng hướng đến cô…
Mạch Khê không ngốc, đương nhiên hiểu được quyền lực của cha nuôi,
việc Thánh Trạch có vị hôn thê là thật, nếu không cũng không thể dễ dàng
nói lời này. Lòng cô trong nháy mắt nguội lạnh, lại có chút cảm giác tức
tối.
Sau một lúc lâu, cô mới đứng dậy, các ngón tay thoáng đụng vào da thịt
trên lòng bàn tay của cha nuôi cũng lơ đãng run rẩy một chút. Ngay sau đó
bàn tay to của hắn thu lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé khẽ run của cô.