cuồng, bởi vì không chiếm được cô ấy nên đã tự tay giết. Đó là người phụ
nữ ông ta yêu nhất, nếu như không bởi bản tính tàn nhẫn thì sao có thể
xuống tay?"
"Người phụ nữ yêu nhất?" Đôi môi Mạch Khê thì thào, run rẩy thần.
Cha nuôi…hắn hoàn toàn chẳng có yêu thương gì phụ nữ…
"Thánh Trạch, tất cả đều chỉ là anh nghe nói, anh không tận mắt thấy
mà.”
Cô không thể tưởng tượng được bộ dáng của cha nuôi khi yêu một
người phụ nữ. Nếu thật sự có người phụ nữ đó, nhất định là rất đẹp, nếu
không sao cha nuôi lại yêu say đắm đến vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mạch Khê đột nhiên bang khuâng, rầu rĩ;
giống như bầu trời đột nhiên u ám, cơn mưa chuẩn bị kéo đến…
"Khê nhi……. "
Thánh Trạch thấy thế, đau lòng nói nhỏ, "Bất luận em có tin hay không
thì đó cũng là sự thật. Cha anh từng làm bác sĩ tư nhân cho Lôi gia, ông ấy
ít nhiều có biết về chuyện trong Lôi gia, nhất là về Lôi Dận. Cha anh nói,
năm đó Lôi Dận vì người đàn bà kia mà đã qua mặt Lôi lão gia. Thậm chí
ông ta còn dí súng vào thái dương Lôi lão gia. Đó là cha sinh ra ông ta mà
ông ta còn dám dung súng thì giết mẹ có gì là kỳ quái đâu. Lôi Dận lúc nào
cũng bí hiểm, không có mấy người hiểu được tâm tư ông ta. Cho nên khi
ông ta không chiếm được người phụ nữ đó, dựa theo tính tàn nhẫn, thì ông
ta thà rằng hủy diệt chứ không để người khác có được…."
"Đủ rồi!”
Mạch Khê che tai lại, không muốn nghe nữa, "Cha nuôi đối với tôi ơn
nặng như núi. Tôi không muốn nghe anh bôi nhọ ông ấy. Nếu không tận