nói rành rọt từng câu từng chữ.
Mạch Khê đột nhiên mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu mới thở hắt
một hơi, "Anh nói dối! Tôi không hiểu anh đang nói gì!”
Thánh Trạch thầm thở dài một hơi, "Anh biết em sẽ không tin, nhưng
điều anh nói là sự thật. Cha nuôi của em trời sinh bản tính tàn nhẫn. Anh
nghe cha anh nói, năm đó ông ta đã tự tay giết chết mẹ mình, còn cả người
phụ nữ ông ta yêu nhất trong, ngay trong tòa thành!”
Toàn thân Mạch Khê lạng toát, thậm chí ánh nắng rực rỡ giữa trưa cũng
không đánh tan được luồng hơi lạnh này. Một lúc sau cô mới mở miệng…
"Không thể nào. . . . . . "
Cô nói vô lực, bởi vì cô không thể đoán được lời Thánh Trạch là thật
hay giả. Cha nuôi đối với cô luôn luôn bí hiểm, từ đầu đến cuối, cô không
hề rõ chuyện của hắn.
"Khê nhi, em thật sự hiểu cha nuôi em sao? Kỳ thật, hôm sinh nhật anh
đã muốn nói cho em chuyện này. Nhưng lúc ấy Đại Lỵ cứ quýnh lên đòi
đưa em đi.”
Lời nói Thánh Trạch lại vang lên, "Lôi Dận từ nhỏ không sống trong
Lôi gia, mười lăm tuổi mới được Lôi lão gia đưa về. Nhưng không ngờ
chưa đến một năm sau, hắn đã tự tay giết mẹ mình!”
"Không thể nào! Trên đời này sao có người tự tay giết chết mẹ mình
chứ?" Mạch Khê cảm thấy luồng khí lạnh đã hoàn toàn phủ lên mình, cảm
giác như mình đang đứng giữa một nơi giá băng.
Thánh Trạch lắc đầu, "Khê nhi, anh nói đều là thật! Tuy rằng không rõ
mục đích của Lôi Dận năm đó, nhưng chính xác là ông ta đã giết mẹ mình.
Còn nghe nói ông ta từng yêu rất sâu đậm một người phụ nữ, yêu đến điên