Trên vầng trán cô lộ vẻ xa cách, lạnh lùng, "Anh cũng phải tôn trọng vị
hôn thê của mình đi, mong anh sau này không cần nói lại nữa…"
"Thực xin lỗi. . . . . . "
"Được rồi, đối tốt với cô ấy đi. Người phụ nữ có thể khoan dung cho
anh đi ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ không có nhiều đâu, chỉ cô ấy là người thích
hợp với anh nhất." Mạch Khê rắn rỏi nói.
Thánh Trạch biết nói nhiều càng làm cô chán ghét, vì thế gật gật đầu,
chua sót nói: "Hy vọng em sẽ không hận anh!"
"Có cần phải thế không? Cuộc sống vốn nhiều đau khổ, hận một người
là làm mình đau khổ thêm. Anh yên tâm, tôi còn chưa thích tự ngược đãi
bản thân!" Thái độ Mạch Khê rất thản nhiên, không hề nói rõ là có tha thứ
hay không, chỉ bình thường như với người bạn cũ.
Thánh Trạch nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia phức tạp, mãi lâu sau
mới nhìn về Mạch Khê….
"Kỳ thật, hôm nay anh gặp em còn có một việc quan trọng khác!”
Mạch Khê thấy sắc mặt cậu ta có vẻ nghiêm trọng, nhẫn nại nói:
"Chuyện gì?"
"Là về cha nuôi của em!”
Thánh Trạch nghiêm túc nói: "Anh biết hiện tại mình không có tư cách
đề nghị em làm việc gì, chỉ có thể hy vọng em sẽ rời tòa thành kia, rời khỏi
Lôi gia!”
"Vì sao?" Trong lòng Mạch Khê đột nhiên dấy lên sự cảnh giác.
"Nơi đó không thích hợp với em, nói chính xác thì tòa thành đẹp đẽ đó
chỉ dùng để chứa máu tươi cùng xương cốt người mà thôi! " Thánh Trạch