Không biết từ lúc nào, Mạch Khê bắt đầu cảm thấy sống tại tòa thành
này là một loại áp lực, cảm giác này tựa như có cái gì đó mắc nghẹn trong
cổ vậy. Hắn chính là vào đêm đó. . . vào sinh nhật tuổi mười tám của cô, đã
cướp khỏi cô sự tự do.
Đêm đó! Tiếng cười thoải mái của cô đã chấm dứt!
Cho nên, cô muốn chạy trốn!
Cố nén đau nhức trên thân thể, cô rửa mặt, mặc quần áo, xuống lầu
dùng cơm, sau đó gọi điện thoại báo cho Đại Lỵ. Đại Lỵ nghe thấy mà
hưng phấn đến nỗi sắp khóc được.
Bữa tối, Mạch Khê cũng cố gắng ép mình ăn uống, nhóm người làm tỉ
mỉ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, cô đều ăn hết sạch. Quản gia Hàn Á đứng
bên cạnh nhìn thấy sợ tới mức muốn khuyên cô dùng cơm chậm một chút.
“Bác Hàn Á, bác yên tâm đi, con chỉ là cảm thấy nên tự chăm sóc mình
tốt một chút" Cái miệng nhỏ nhắn của Mạch Khê nhồi đầy thức ăn. Bộ
dáng ăn ngấu nghiến này của cô làm kẻ khác khiếp sợ. Cô một tay lấy cốc
nước trái cây, từng ngụm từng ngụm uống hết.
Bởi cô nghĩ…
Chỉ có ăn no mới có sức lực!
Chỉ còn sống mới có hy vọng!
"Được được được, ta biết tiểu thư Mạch Khê ngoan, nhưng mà con gái
ăn cơm cũng nên chậm một chút, nếu không bị Lôi tiên sinh thấy, sẽ nói…"
“Cách!”
Tiếng mấy dụng cụ ăn va chạm thanh túy vang lên, Mạch Khê đang ăn
đột nhiên giật mình. Cô vẫn ngồi yên như vậy, nhưng dường như nghe thấy