tên của hắn thì sợ tới mức trong lòng run run một chút.
“Sao vậy?”
Mạch Khê lắc đầu liên tục, sau lập tức nở một nụ cười, "Bác Hàn Á, nếu
bắt bác rời khỏi tòa thành, bác liền rời đi sao?"
"Rời khỏi tòa thành?" Hàn Á cảm thấy khó hiểu ý tứ trong lời nói của
cô, "Nơi này chính là nơi ta ở cả đời.”
Mạch Khê nóng nảy, buông đồ ăn, "Bác Hàn Á, nếu… nếu về sau con
có thể tự kiếm được nhiều tiền, bác cùng con rời khỏi nơi này được
không?”
Hàn Á nghe vậy, vẻ mặt đột nhiên bối rối, vội vàng phân phó người hầu
chung quanh rời đi, nghiêm túc mà nhìn Mạch Khê.
"Tiểu thư Mạch Khê muốn rời khỏi tòa thành?"
Mạch Khê kinh ngạc mà nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của quản gia, chậm
rãi gật đầu một cái, "Đúng vậy, con muốn rời tòa thành, rời khỏi Lôi gia!”
Quản gia Hàn Á nghe thấy thế liền há miệng thở dốc, giật mình sửng sốt
hồi lâu mới nói: "Tiểu thư Mạch Khê vì điều gì muốn đi? Nơi này là nhà
của con, mà tiểu thư cũng là người của Lôi gia.”
"Con không phải người của Lôi gia!” Mạch Khê kích động phản bác
nói, “Tên của con là Mạch Khê, chứ không phải Lôi Mạch Khê, con không
cần mang cái danh là người của Lôi gia!"."Nơi này cũng không phải nhà
của con!”
"Tiểu thư Mạch Khê!”
"Bác Hàn Á, trên đời này chỉ có bác là đối tốt với con nhất, bác đi cùng
con được không?" Mạch Khê càng nghĩ, vẫn chỉ thấy có đại quản gia Hàn