Cơn thịnh nộ của Mạch Khê gần như không hề hạ xuống. Cô cho rằng
bác Hàn Á chẳng qua cũng chỉ là muốn bao che cho cha nuôi mà thôi. Cô
cười lạnh, “Thật sự là buồn cười! Người mà hai tay vấy đầy máu tươi thì
sao lại không có khả năng!”
Đôi mày Hàn Á hiện lên vẻ lo lắng.
Lôi Dận không hề tức giận, ngược lại cười cười, bàn tay to duỗi ra cố
trụ trên đỉnh đầu cô mang theo hơi lạnh lẽo, con ngươi chăm chú nhìn vào
khuôn mặt tinh tế của cô, “Tự nhiên bị con gái nói thành ra như vậy, nếu tôi
không làm thế, vậy chẳng phải là oan uổng cho lý do thoái thác của con gái
sao!”
“Lôi tiên sinh…” Quản gia Hàn Á biết rõ tính tình Lôi Dận, ông nhìn
thấy ánh mắt hắn ẩn ẩn chuyển động thì lập tức kinh hãi ra tiếng.
Mạch Khê ngẩn ra, không kịp phản ứng lại thì cả thân mình bị Lôi Dận
kéo lại. Lực mạnh mẽ, không chút lưu tình kéo cô lên tầng.
“Buông ra! Buông!”
Mạch Khê sống chết giãy dụa. Cô không biết người đàn ông này muốn
đưa mình đi đâu, lửa giận trong lòng đã bị thay thế bởi sự sợ hãi.
“Bất luận là kẻ nào cũng không cho phép theo cô!”
Lôi Dận chỉ vào một tên vệ sĩ, “Theo tôi đi lên, những người khác canh
giữ ở cầu thang. Không có mệnh lệnh của tôi thì không ai được tự tiện xông
vào, nhất là…Hàn Á!”
Lạnh lùng nói xong câu đó, Lôi Dận cũng không quay đầu lại, lôi Mạch
Khê đang không ngừng giãy dụa lên tầng, đến một căn phòng chưa bao giờ
mở cửa.