Có điều, việc khiến cô vui mừng nhất là tối qua cha nuôi không giống
lúc trước muốn trút bất mãn trên cô. Chính là, hắn yêu cầu cô nằm trong
lòng hắn để hắn ôm lấy, rồi cô thiếp đi lúc nào không biết. Cô chỉ biết rằng
cả đêm mình ngủ trong vòng ôm của hắn, mà trong lúc mơ hồ cô còn cảm
nhận được hương thơm trên người hắn tựa như thứ xạ hương tỏa ra từ rừng
tùng vậy.
Mạch Khê than nhẹ. Cô thật mềm lòng! Lúc trước để cho hắn mạnh mẽ
chiếm lấy thân thể mình ngay trong lồng sắt. Cô thật sự hận hắn, rõ ràng rất
hận, nhưng tối hôm qua lại có thể chìm đắm trong vòng tay hắn, lại có thể
ngủ yên trong lòng hắn mà vẫn có cảm giác an toàn.
Bạc Cơ không biết suy nghĩ của cô, chỉ nghi hoặc hỏi: “Em nói gì?”
“À không có gì, ý em là ông ấy bận rộn như vậy, chuyện của em sao có
thể so với bao công việc quan trọng của ông ấy được.” Mạch Khê nhanh
chóng sửa miệng.
“Nói là vậy nhưng dù sao đây cũng là lần đầu em lên sân khấu. Nhưng
mà cha nuôi em quả là người đàn ông sắt đá, nhất là đối với phụ nữ. Có
điều đối với chị rất tốt, lần nào cũng có thể đồng ý với yêu cầu của chị.
Mạch Khê à, em nói xem đó có phải một loại yêu không?” Bạc Cơ tuơi
cười hạnh phúc.
Dường như Mạch Khê bị vẻ mặt tươi cười của cô làm cho đau lòng
nhưng nhanh chóng rụt lại, vội vàng cụp mắt, ngại ngùng nói: “Cha nuôi
thật sự yêu chị, nếu không sao có thể đối tốt với chị như vậy?”
Cô liền nhớ tới buổi trình diễn thời trang lần trước cha nuôi tự mình đến
đón Bạc Cơ. Nếu không phải yêu thì cũng bên nhau một thơi gian dài như
vậy cô ấy nhất định cũng chiếm được một vị trí nhất định trong lòng cha
nuôi.