Mạch Khê liếm liếm cánh môi, dừng lại lấy dũng khí: “Jon, tôi có thể
hát bài hát của mình không?”
Jon nghe vậy thì cười cười, vỗ nhẹ đầu Mạch Khê, “Yên tâm đi, Mạch
Khê, chỉ cần lần này cô thể hiện tốt, khán giả sẽ nhớ đến cô. Như vậy cô ra
ca khúc của riêng mình mới thành công.”
“Ý tôi không phải vậy. Tôi muốn ở ngay tại buổi biểu diễn này hát bài
hát của mình.” Đôi mắt long lanh của Mạch Khê nhìn anh ta với đôi phần
kiên quyết.
Jon vừa nghe xong đã hoảng hốt, “Mạch Khê, cô có ca khúc của riêng
mình sao? Mà cho dù vậy hiện tại cũng không được. Tiến trinh buổi biểu
diễn đều được sắp xếp ổn thỏa hết rồi, không được phép thay đổi. Sở dĩ cho
cô hát ca khúc của Phỉ Tỳ Mạn là muốn cô được fan của cô ấy cổ vũ, đây là
muốn tốt cho cô thôi, hiểu chưa?”
Mạch Khê không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ rầu rĩ cắn môi, trên
môi đã in sâu dấu răng.
Jon như còn muốn nói gì nữa đã thấy một nhân viên vội vã chạy tới, ghé
vào tai anh ta thấp giọng nói gì đó khiến sắc mặt Jon đột nhiên hoảng hốt,
còn chưa nói thêm gì liền đi theo nhân viên kia.
Mạch Khê ủ rũ một lần nữa ngồi xuống ghế. Không phải cô không hiểu
lời Jon nói mà là cô có chút không cam lòng.
Cô lấy ra tập giấy, một bên lại nghe ca khúc kia trong máy nghe nhạc rồi
nghĩ thêm lời cho ca khúc đó. Cô chợt có cảm giác bài hát này như là được
viết cho chính mình vậy, bởi trong thời gian ngắn ngủi nó đã khiến cô xúc
động, thậm chí nhanh chóng thuộc lời. Loại cảm giác này làm đáy lòng cô
không khỏi bồi hồi. Nhìn ca từ của bài hát, cô ngâm nga theo từng câu từng
chữ, nhưng bài hát này còn thiếu một cái tên.