Ron hoàn toàn nổi giận. “Mạch Khê này sao lại có thể dám làm chuyện
thái quá như vậy? Không có sự cho phép của tôi mà dám tự tiện sửa tiết
mục. Cho dù cô ấy có tự mình hát đi chăng nữa nhưng cũng không thể làm
bậy mà đi sắp xếp như thế!”
“Ron!”
Tiếng nói của Phỉ Tỳ Mạn chặn ngang cơn thịnh nộ của người đại diện,
“Cô ấy đã thay trang phục cho tiết mục tiếp theo rồi, tổ âm thanh cũng đã
chuẩn bị xong, hiện tại ngăn cản cũng không kịp nữa!”
“Nhưng mà tôi không thể để cô ấy phá hỏng buổi biểu diễn của cô
được!” Ron bất mãn nói một câu.
“Đâm lao thì phải theo lao, nói không chừng sẽ có hiệu quả tốt. Hiện tại
mà lên ngăn cản không chừng sẽ để lộ sơ hở sai sót. Khán giả không phải
người ngốc, liếc mắt một cái có thể nhìn ra.” Phỉ Tỳ Mạn không chút để ý
nói, như thể buổi biểu diễn không liên quan gì đến mình.
“Đây là…là Ron tiên sinh?”
Đại Lỵ vội vàng tiến lên, vẻ mặt cầu xin, “Xin anh cho Mạch Khê một
cơ hội được không? Vừa rồi anh cũng thấy cô ấy hát rất tốt mà, hơn nữa
nhìn qua cũng thấy anh quý mến cô ấy, đừng bóp chết hy vọng của cô ấy
được không?”
Thình lình xuất hiện một cô gái khiến Ron hơi giật mình, nhìn Đại Lỵ từ
trên xuống, “Cô là…”
“Tôi là bạn thân nhất của Mạch Khê, Đại Lỵ!”
Đại Lỵ vội vàng tự giới thiệu, tiện thể bổ sung: “Cho nên tôi biết Mạch
Khê tuyệt đối không phải là người làm việc tùy tiện. Cô ấy rất thông minh
nên nếu cô ấy đã làm như vậy chắc chắn là có lý do.”