TRÒ CHƠI NGUY HIỂM TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI - Trang 569

Vừa dứt lời, cả bối cảnh sân khấu liền thay đổi. Trong tiếng nhạc du

dương, từ bầu trời đêm thâm thúy bay đầy những lông vũ trắng như những
bông hoa tuyết rơi xung quanh Mạch Khê, hòa hợp với bộ đồ đính lông vũ
của cô.

Biến đổi này càng làm cho cảnh tượng thêm động lòng người, nhất là

những chiếc lông vũ kia, tuy rằng rơi xuống rất chậm, rất nhẹ nhưng lại như
khảm sâu vào lòng người xem.

Trong phòng khách…

Sắc mặt Lôi Dận vô cùng khó coi. Cả người chao đảo, nhất là khi Mạch

Khê rành rọt hát từng câu chữ, tiếng hát thấu vào tai hắn khiến bàn tay to
kia nắm chặt lại thành quyền.

Chẳng những hắn, ngay cả Nhiếp Thiên Luật và Phí Dạ đều biến sắc.

Vẻ bình tĩnh trước sau như một của Phí Dạ, cùng đôi mắt thâm trầm dần
mang vẻ khiếp sợ rồi hóa thành lo lắng.

Trên màn hình, Mạch Khê như chìm đắm trong bài hát. Lông vũ đậu

nhẹ trên người biến cô nên như một thiên sứ. Vẻ mặt u buồn, thống thiết
khiến mỗi người nhìn thấy đều phải mềm lòng.

Cô không khóc nhưng nước mắt lại lăn nhẹ qua gò má, càng xem càng

thấy nỗi bi thương, tuyệt vọng nơi đáy mắt.

Đôi mắt thâm sâu như lang sói khóa chặt lấy khuôn mặt bi ai của Mạch

Khê. Ngay sau đó, các đốt ngón tay đều run lên. Mỗi câu hát tựa như một
lời khắc cốt ghi tâm, đau đớn như một mũi dao đâm thâu lòng Lôi Dận.
Trong đầu hắn không ngừng giở lại từng hồi ký ức.

“Dận…tôi đi, thà rằng cả cuộc đời này anh không nhớ đến tôi.”

“Tôi sẽ không để em đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.