Lôi Dận xây cho Bạc Cơ.
Nửa đêm, ánh trăng rọi xuống bàng bạc. Ánh đèn xe chiếu chói lòa, theo
cánh cổng lớn mở ra mà chiếc xe lao vào như con cá lao trong biển đêm.
Một thân váy ngủ màu đen, Bạc Cơ đuổi người hầu đi mà tự mình đón
Lôi Dận từ cửa. Bóng đêm nồng đậm như còn mang theo cả mùi nước hoa
của hắn, khiến phụ nữ say mê, đắm chìm.
Lôi Dận dựa cả thân mình cao lớn vào chiếc sô pha đen. Đôi mắt u ám
không động. Hắn vừa mới từ nhà xác trở về, trước mắt vẫn còn là hình ảnh
thi thể lạnh toát của nghi trượng S.
Cảm giác thấy người phụ nữ mềm mại dựa vào mình, hắn mở to hai con
mắt đang khép hờ. Vẻ nhu tình trong nháy mắt đã biến mất. Hắn giơ tay
lên, thưởng thức bầu ngực đầy đặn của Bạc Cơ, trong lúc đó ánh mắt hắn
có chút đăm chiêu.
Thân mình Bạc Cơ mềm mại như nước, nằm úp sấp dựa vào lòng Lôi
Dận, bàn tay nhỏ bé chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại trên vật đàn
ông to lớn của hắn.
“Dận, đã lâu lắm rồi anh không đến đây.”
Cô nâng một bàn tay khác lên, ngón tay mảnh khảnh luồn vào áo sơ mi
của hắn, chậm rãi vuốt ve làn da màu đồng, mỗi động tác đều rất tình tứ.
Lôi Dận lạnh lùng nhếch khóe môi, “Nhớ anh?”
“Đương nhiên là nhớ rồi. Chỉ cần không có anh bên cạnh em đều cảm
thấy rất nhàm chán, rất cô đơn.” Giọng nói của Bạc Cơ như nước lan chảy
làm bất kỳ người đàn ông nào cũng phải mềm lòng.