Mạch Khê mất ngủ, đêm khuya yên tĩnh này, lần đầu tiên cô mất ngủ.
Trước khi được nhận nuôi, đến Bạc Tuyết Bảo cô cũng từng mất ngủ,
nhưng đó là vì đề phòng cha nuôi mới nên không thể không tỉnh táo mở to
mắt đến hừng đông, mà nay cô mất ngủ là vì lời nói của bác Hàn Á.
Bạc Tuyết Bảo đối với cô mà nói luôn luôn là toà thành tràn ngập mơ
mộng. Cô đã mười bốn tuổi, đương nhiên sẽ hiểu trong tòa lâu đài sẽ không
có công chúa Bạch Tuyết, tòa thành đối với cô mà nói, là cảng an toàn.
Nhưng trong tòa thành hình như có điều bí mật cấm kỵ nào đó, ví dụ
như vườn hoa, ví dụ như cha nuôi mới cô chưa từng thấy mặt.
Khi cô chưa trở lại Bạc Tuyết Bảo, cô từng đã một lần hoài nghi cha
nuôi không tồn tại, nhưng cô lại lần nữa bước vào tòa thành này, quyền uy
như bắt đầu lan tràn. Cô chưa từng thấy cha nuôi, cũng không khó để cảm
nhận được mọi người trong tòa nhà đều vừa kính vừa sợ cha nuôi.
Cô nên cảm tạ cha nuôi đã thu nhận, thậm chí cho cô học hành. Chỉ là,
cô cảm thấy một loại mơ hồ, cảm giác rất áp lực, giống như, lại trở về Bạc
Tuyết Bảo thì lại bị ngăn cách?
Còn nữa, tối hôm qua cô đang ngủ trở lại cảm giác bất thường lần hai.
Trong hoảng hốt, cô cảm thấy có một bàn tay ở nhẹ vỗ về thân thể mình,
loại cảm giác quen thuộc này thật giống như năm cô tám tuổi.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Mạch Khê nhíu chặt mày, nghĩ đến đây, lòng lại khó chịu.
Cô đột nhiên nghĩ tới lời cô bạn mập mạp nói năm tám tuổi..."Mẹ nói,
cậu ở trong một tòa thành có ma quỷ đáng sợ lắm. "
Ma quỷ??