Cô rất hoài nghi chuyện của người phụ nữ này. Nếu quả thực là người
phụ nữ trong bức ảnh ấy, sao lại có thêm một đứa trẻ? Đứa trẻ kia hiện là
ai? Cha ruột của nó là ai? Đứa trẻ đó, hiện tại ở đâu?
Đàm Trử Quân không rõ ràng được đầu óc của cô đang là một mớ bòng
bong, chậm rãi nói tiếp, "Sở dĩ tôi nói cô phá hỏng ca khúc này, là vì cô căn
bản không biết. Lúc cô biểu diễn đều tràn ngập ai oán cùng đau xót, kỳ
thực không phải. Người phụ nữ ấy khi đàn ca khúc này vẻ mặt rất hạnh
phúc. Ngẫm lại cũng đúng, viết bài hát cho con mình, đương nhiên sẽ ngập
tràn hương vị của ấm áp, làm sao có thể ai oán được?"
Mạch Khê hoàn toàn mụ mị, vốn là cho rằng thực đã tiếp cận được chân
tướng, cho rằng Đàm Trử Quân biết tác giả của bài hát này, không ngờ sự
tình lại xa cách, không hề đơn giản lại càng thêm phức tạp, cũng không có
đầu mối, giống như tơ vò.
"Mạch Khê, hiện tại tôi rất muốn biết, cô làm sao biết được bài hát này
?" Đàm Trử Quân trái lại hỏi một câu.
"Hả?..." Mạch Khê sửng sốt, theo bản năng nói, "Là vô tình tìm được
trên mạng."
"Không thể nào."
Đàm Trử Quân một tiếng phủ quyết lời nói của cô, "Những lời này nếu
nói cho người ngoại đạo nghe, đương nhiên không thể nghi ngờ gì nữa.
Nhưng ca khúc này tôi luôn luôn có ấn tượng sâu đậm, nếu thực sự có ở
trên mạng như cô nói, tôi nhất định sẽ biết. Ca khúc này, khẳng định là
không thể tìm thấy ở trên mạng!"
"Việc này..."
Mạch Khê biết căn bản không thể gạt được Đàm Trử Quân. Như lời anh
ta nói, anh ta là một nhà chế tác âm nhạc chuyên nghiệp, nếu thực sự xuất