của tôi hình như cũng quen cô ấy, vì cô ấy giới thiệu mình xuất thân từ
danh gia."
"Một nửa bản nhạc?" Mạch Khê kinh ngạc, "Vì sao lại chỉ có một nửa?
Mà đó là ca khúc nào?"
"Chính là cấm khúc cô nói."
Đàm Trử Quân kiên định nói, "Lúc ấy ca khúc này cũng chỉ có một nửa.
Người phụ nữ ấy khi đàn đến một nửa thì dừng lại. Ông chủ còn khen ngợi
ca khúc này rất êm tai. Tôi nghe thấy cô ấy nói, ‘Khúc ca này tôi viết cho
cục cưng trong bụng, chờ đứa nhỏ ra đời, tôi sẽ hoàn thành xong ca khúc
này’. Bởi vì với âm nhạc, tôi luôn rất nhạy cảm, thế nên liền nhớ rất rõ bài
hát này. Cô ấy cuối cùng chọn được một cây dương cầm. Mấy tháng sau,
tôi vẫn không nhận được danh sách điều âm, vì thế khi nói chuyện với ông
chủ về chuyện người phụ nữ ấy, không ngờ ông chủ lại nói, cô ấy đã chết,
trong ngày sinh, vì sinh khó mà qua đời."
Lòng Mạch Khê dường như nghẹn lại, trong cổ họng như thể toàn vị
máu, mơ hồ chuyển động trong không khí, làm cô không thể thở được.
"Khó sinh mà qua đời?"
"Chuyện cụ thể ra sao tôi cũng không rõ ràng được bao nhiêu, chỉ cảm
thấy tiếc hận quá mức. Bài hát này cảm giác thực sự rất tuyệt, là ca khúc
hoàn mỹ nhất tôi từng nghe qua. Đáng tiếc lúc ấy chỉ nghe được một nửa,
tôi nghĩ nửa còn lại là do những người khác tiếp tục, bằng không cũng
chẳng thể xuất hiện một bài nhạc tuyệt như vậy nữa. " Đàm Trử Quân nhẹ
nhàng thở dài một tiếng, không khó nhìn ra tình cảm thương tiếc của anh ta.
Mạch Khê nhíu chặt đôi mày đẹp, ngực có cảm giác đau xót. Không biết
vì sao, cô cảm thấy rất không thoải mái, nhất là nghe được chuyện tác giả
bài hát này... vì khó sinh mà mất.