“Em, nói bậy bạ chuyện gì vậy?” Hắn rốt cuộc cũng mở miệng, câu hỏi
vang lên tràn đầy sự khắc nghiệt, ủ dột tiêu điều.
Đáy mắt lưu ly tràn đầy sự u oán thoáng qua, lại sắc bén giống như một
thanh kiếm, dùng lưỡi dao sắc bén nhất mở toang một lỗ hổng trong lòng
hắn. Dần dần, máu lan tràn, lan tràn mãi mãi, cho đến khi hơi thở tinh ngọt
từ lồng ngực trào dâng, yết hầu đột nhiên động đậy…
Cô không hề chớp mắt mà nhìn hắn. Đôi con ngươi hắn băng lạnh đang
dần chuyển sang màu đỏ tươi, khuôn mặt anh tuấn phủ một màn sương
lạnh. Vết thương trong lồng ngực lại đau rát, đau rát tột cùng, đến không
thể nào hô hấp nổi.
“Ông nói cho tôi biết, đây có phải là sự thật hay không?” Giọng nói yếu
ớt xa lạ mang theo nỗi tuyệt vọng đau đớn, tựa như vẫn còn mang theo một
chút chờ mong nào đó.
Lồng ngực Lôi Dận bị ánh mắt đầy tuyệt vọng của cô đập mạnh vào,
máu gần như không thể lưu thông được, kí ức một lần nữa trở về trong trí
óc. Ánh mắt Mạch Khê cùng với người phụ nữ trong quá khứ kia ‘không
mưu mà hợp’, tuyệt vọng, quật cường, đôi mắt không chớp khiến cho
người khác có nỗi xúc động đau lòng.
“Ông không nói là vì ông không dám nói!”
Mạch Khê đến gần hắn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, gần như chạm
vào cằm hắn, nỗi đau tự đáy lòng theo đôi mắt tràn ra…
“Đúng như tôi đoán, là ông ích kỷ giết mẹ tôi.”
Lôi Dận nhìn cô chăm chăm, nhưng không muốn giải thích cái gì, đáy
mắt cuồng loạn lạnh lẽo dần dần bình tĩnh trở lại, dường như đã bị tính
cách ẩn nhẫn mãnh liệt của hắn áp chế, giọng nói trở nên bình tĩnh dị
thường…