Nơi này, nếu không được Lôi Dận cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không
thể bước vào!
Nói cách khác, cho dù Mạch Khê có kêu la như thế nào, cũng sẽ không
có ai đến giúp đỡ cô.
Phí Dạ thực đã bị lệnh cưỡng chế để phần lớn vệ sĩ trông coi mình, hơn
nữa vừa lúc nãy, một quyền kia của Lôi Dận cũng không hề nhẹ. Mạch Khê
hoàn toàn mất đi hy vọng, nhưng với tính cách quật cường, cô không có
một chút ý muốn giải thích với hắn. Người đàn ông đã giết mẹ cô, dù thế
nào đi chăng nữa, cô sẽ không bao giờ cúi đầu trước hắn.
Nơi này là vườn hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết, là Lôi Dận tự tay mình trồng.
Thân hình nho nhỏ của cô sau khi bị lực tác động lớn từ Lôi Dận đẩy ngã
xuống, bóng dáng xinh đẹp như cánh bướm nhỏ đã mất hết sức lực. Cô
nhìn chằm chằm người đàn ông ở phía trước đang tiến lại gần mình, thân
thể không ngừng lui về phía sau…
Cô không hiểu được, tên ma quỷ này vì sao đưa cô đến nơi đây.
Sương sớm vẫn chưa tan đi bao phủ khắp hoa viên. Từng đường nét
kiên cường của người đàn ông lộ rõ nét anh tuấn. Hắn cho tới bây giờ cũng
không biết bản thân mình có bao nhiêu sức quyến rũ mê hoặc tâm người
khác, cho dù đang trong thời điểm điên cuồng thế này mà vẫn anh tuấn và
lạnh lẽo như thế, khiến phụ nữ phải say mê.
Nhưng… người đàn ông trước mắt này đang từng bước một tới gần
Mạch Khê, từ trên cao nhìn xuống thân mình đang cố hết sức lui về phía
sau của cô. Đôi môi mỏng lạnh băng mím lại, hình thành một độ cong tàn
khốc.
Cô hoảng sợ lui về phía sau…
Hắn từng bước tiến lên phía trước…