Chỉ là, trong khoảnh khắc yếu ớt cùng cô đơn ấy, thẳng trong tim hắn
chợt “bang” một tiếng. Lồng ngực trái cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại đều
mang một cơn đau mơ hồ.
Thân thể của cả hai hòa hợp đến nỗi giống hệt như chỉ vì người kia mà
sinh ra. Thân hình cường tráng bọc lấy cơ thể quyến rũ mê người của cô.
Màu đồng cùng màu tuyết trắng của da thịt tôn nhau, hình thành nên một
bước tranh đầy ám muội mà hoàn mỹ.
Cơn mưa nhẹ từ bầu trời rốt cuộc cũng rơi xuống, những hạt mưa nhỏ
làm ướt mái tóc ngắn của hắn. Gương mặt như được điêu khắc từ cẩm
thạch, tuấn mỹ không một chút khuyết điểm đã từ từ rút đi cơn quẫn chí,
hai tròng mắt đen ánh lên vầng sáng mơ hồ.
Hạt mưa lạnh như băng rơi xuống trên gương mặt Mạch Khê liền đánh
thức cô dậy. Cô giật mình mở to mắt, trong một khoảnh khắc không biết
đây là mơ hay là thực, bản thân còn sống hay đã chết…
Một bàn tay giữ lấy cằm của cô, cô ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp ngay
một đôi mắt tàn nhẫn lạnh lùng. Hắn đứng trước mặt cô, thân thể cao lớn
hơn cô gấp nhiều lần, hệt như đang nhìn một nữ nô hèn mọn.
So với trang phục vẫn còn chỉnh tề của hắn thì cô hệt như một đứa trẻ
nhếch nhác…
Hai chân thon dài cuộn lại trong bụi hoa, hô hấp của cô tràn đây hơi thở
nam tính của người đàn ông tàn nhẫn kia. Mưa dần dần trở nên lớn hơn.
Hắn không tránh cũng không trốn, thậm chí động tác che mưa cho cô cũng
không có, cứ như vậy lạnh lẽo mà nhìn cô, không hề chớp mắt!
Mạch Khê tuyệt vọng nở nụ cười…
Nụ cười ấy, giống như hoa quỳnh nở rộ trong một đêm mưa, trong thời
khắc cuối cùng lại để lộ nét đẹp tuyệt mỹ nhất của mình…