Nụ cười ấy, đập vào trái tim Lôi Dận thật mạnh. Cơn đau từ lồng ngực
lại một lần nữa lan tràn!
Mạch Khê cố hết sức để đứng dậy, nhưng đôi chân đã mất hết sức lực
run rẩy. Người đàn ông tàn nhẫn chiếm đoạt khiến cõi lòng cô vỡ nát không
còn một mảnh. Mưa xát trên từng dấu vết trên cơ thể, mớ áo quần hỗn độn
cũng đã ướt đẫm.
Cô bước từng bước một vào giữa vườn hoa màu lam, gian nan, vô lực,
nhưng vẫn chấp nhất hướng về phía trước bước đi, một chút lại một chút.
Nước mưa lạnh ngắt khiến thân thể cô càng thêm đau đớn.
Người đàn ông đứng trong màn mưa không hề rời đi, cũng không bước
đến giữ lấy cô. Thân hình cao lớn chỉ đứng lẳng lặng ở đó, đường nét
khuôn mặt hoàn toàn lạnh lẽo, nhưng nếu nhìn kỹ, hai bàn tay của hắn đang
siết lại thành một nắm đấm. Đau đớn trên đôi mày của hắn lan tràn.
Từng chút một từng chút một, bùn đất dây dính trên người Mạch Khê.
Trước cái nhìn chăm chăm lạnh lẽo của người đàn ông kia, nước mắt cùng
nước mưa chảy xuống nơi ngón tay mảnh khảnh bị đất đá chà đến xước da,
đổ máu…
Màu đỏ hồng của máu hòa lẫn với bùn đất, ngón tay cũng rất đau đớn,
xót buốt, nhưng chẳng bằng một chút cơn đau tự đáy lòng cô.
Mưa! Cơn mưa xối xả như muốn “nghiêng trời lệch đất” (‘phô thiên cái
địa’ – trải khắp trời đất, ngụ ý cái thế lớn mạnh), tựa như đang khóc vì cô.
Thân mình bé nhỏ hoàn toàn bị mưa bao phủ, cách người đàn ông kia một
khoảng. Cô đang khóc, thanh âm đã mất đi từ lâu, chỉ đơn giản nước mắt
cứ liên tục chảy xuống.
Ngón tay đầy máu bắt đầu cào lấy lớp bùn đất, là một sự kiên định
không gì phá nổi trong niềm tin của Mạch Khê mang theo sự quật cường
nhưng đáy lòng cô thì lại hoàn toàn trống rỗng.