“Ra vậy.” Mạch Khê rơi vào một cú lừa hết sức ngọt, cười cười uống
tiếp một ngụm, “Uống rất ngon, giống nước ngọt vậy.”
Người pha chế nhịn không được cười ra tiếng, lại bị con ngươi lạnh
lùng giết người của Phí Dạ cản lại.
“Sao vậy?” Mạch Khê phát hiện có điều gì đó không đúng, nghi hoặc
hỏi.
“Không có gì cả.” Phí Dạ nhẹ nhàng cười, ở bên tai cô thấp giọng
khuyên, “Tiểu thư Mạch Khê, thời gian không còn sớm, nên trở về đi.”
Một câu nói khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười của Mạch Khê
cứng đờ, ngay cả đuôi lông mày cũng lộ ra một tia không kiên nhẫn cùng
chán ghét. Mạch Khê giơ giơ bàn tay nhỏ bé lên.
“Không muốn, tôi vừa mới vào thôi mà.”
Phí Dạ thở dài, nhưng cũng dung túng cho quyết định của cô nàng.
Không khí trong vũ trường càng lúc càng nóng. Người trẻ muốn tìm
tình một đêm, người trung niên muốn giải tỏa áp lực, nơi này, cái gì cũng
có. Có thể nói đây là nơi long xà hỗn tạp.
Mạch Khê hơi lắc lư thân mình theo tiết tấu nhạc. Rất nhiều ánh mắt
đàn ông như muốn ăn thịt người chằm chằm hướng về cơ thể đầy đặn của
Mạch Khê, nhưng bởi vì bên người cô còn có một gã đàn ông trầm tĩnh
lạnh lùng thì không dám tiến lên.
Trên sân khấu, một nữ ca sĩ có mái tóc dài xinh đẹp đang hát, Mạch Khê
nhìn hơi hơi quen mắt, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa nên cô không thấy
rõ diện mạo của người này. Nhưng khi cô ấy vừa bước xuống sân khấu, bị
một tên đàn ông ngăn lại mà hoảng sợ.