Mạch Khê tránh thoát như vậy dường như khiến Lôi Dận bất mãn. Bàn
tay lớn lại duỗi ra lần nữa, kéo cô khóa chặt vào lồng ngực mình, hơi thở
lạnh lẽo theo lời nói của hắn chỉ duy độc vẻ bá đạo chiếm hữu...
“Không được rời khỏi tôi nửa bước!”
“Ông..."
Mạch Khê tức giận đến cắn môi, mắt trừng trừng nhìn hắn, chống đối lại
đôi mắt màu lục quá mức lạnh lùng kiến, bất mãn mà nhíu chặt mày, “Tôi
không phải là con nít!”
“Được, giờ em là phụ nữ có thai.”
Lôi Dận có vẻ rất có tính nhẫn nại, “Từ nay về sau, em muốn ăn cái gì,
muốn làm gì, muốn đi đâu đều phải được tôi đồng ý, hiểu chưa?”
Mạch Khê dỗi, quay đầu sang một bên, cố ý không nghe hắn đang nói
cái gì.
Lôi Dận không giận, ngược lại còn cười. Hắn cúi đầu, tiếng cười quanh
quẩn trong lồng ngực, trầm thấp va chạm vào lòng Mạch Khê. Bàn tay lớn
kia một lần nữa xoay gương mặt cô lại, ngón tay thon dài nâng cái cằm nhỏ
của cô, giọng nói cũng có ý thức mà thấp xuống...
“Ngoan ngoãn nghe lời, không được cáu kỉnh với tôi.”
“Tôi dám sao?”
Mạch Khê cười lạnh, bên môi thậm chí còn có một tia thê lương, “Hết
thảy mọi thứ của tôi không phải là ông, vị cha nuôi này nắm giữ hết trong
tay hay sao? Tôi còn được cáu kỉnh à? Bệnh viện này, ngay cả bác sĩ cũng
đều là người của ông rồi!”