Khi Lôi Dận chuyển mình bước đến, hai tên kia đã đổ mồ hôi đầy lưng.
Chúng không để ý được đến máu rịn trên người mà chỉ mơ hồ thấy trong
không khí có một thứ hơi thở rất khó hình dung. Chúng nhìn người đàn ông
lạnh lùng kia đang từng bước từng bước tiến lại gần mình, muốn lui về sau
nhưng lại bị bọn vệ sĩ phía sau ghì chặt.
Lôi Dận đứng trước mặt một tên, lãnh đạm mở miệng. Dù chỉ là lời nói
lạnh nhạt nhưng lại mang theo hàn ý chưa từng thấy, chui vào lỗ tai của đối
phương mà xuyên thẳng vào đáy lòng…
"Ai phái các ngươi đến?”
Đôi mắt Lôi Dận quét ngang một lượt, tựa như thanh kiếm sắc bén rút ra
khỏi vỏ. Giọng nói thực bình tĩnh, biểu tình thì lại chẳng có gì, cũng không
hề có cử chỉ gì nhưng chính là ánh mắt hắn đã khóa chặt lấy hai tên “tù
binh” trước mặt. Khuôn mặt anh tuấn, cương nghị khiến người ta không
khỏi hoảng hốt…
Trên mặt hai tên đó hiện lên vẻ quật cường.
"Con người, dù có khí phách cũng phải biết nhìn thời cơ. Bằng không,
đến mạng cũng không giữ nổi!”
Lôi Dận thấy thế nhưng cũng không hề nổi giận chỉ cất lên giọng nói
trầm thấp, phảng phất chút khí lạnh của ma quỷ.
Trong mắt hai tên dấy lên sự cảnh giác. Chúng là người thông minh, lại
được huấn luyện từ nhỏ, làm sao lại không nghe ra được ý uy hiếp của
người đàn ông trước mặt này. Lại đã từng nghe được, người đàn ông này
cho tới bây giờ không hề nhẫn nại.
Quả nhiên, Lôi Dận thong thả bước đến trước mặt một tên. Hắn nheo
mắt lại, đáy mắt u lãnh thực sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng
vào.