TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 217

“Thế chẳng ích gì đâu,” con quạ nói. “Tôi nói rồi, câu trả lời là bay,

không phải khóc. Chuyện đó khó thế sao? Tôi đang bay đây này.” Con quạ
bay lên và vỗ cánh quanh tay Bran.

“Cậu có cánh,” Bran nhận định.

“Có thể cậu cũng có đó.”

Bran sờ lên vai, tìm kiếm những sợi lông vũ.

“Còn có những loại cánh khác,” con quạ nói.

Bran đang nhìn chằm chằm vào tay, vào chân mình. Cậu quá gầy, chỉ còn

da bọc xương. Có phải cậu luôn gầy gò thế này không? Cậu cố nhớ lại. Một
khuôn mặt hiện ra khỏi màn sương mù xám, tỏa sáng cùng những tia vàng
rực.

“Điều này ta làm vì tình yêu,” nó nói.

Bran hét lên.

Con quạ bay lên và kêu toáng. “Không phải cái đó,” nó ré lên với cậu.

“Quên điều đó đi, giờ cậu không cần nó, hãy đặt nó sang một bên, hãy để
nó đi chỗ khác.” Nó đậu trên vai cậu, mổ vào cậu, và khuôn mặt vàng rực
tỏa sáng đó biến mất.

Bran đang rơi nhanh hơn bao giờ hết. Màn sương mù xám rít lên xung

quanh khi cậu lao thẳng xuống mặt đất bên dưới. “Cậu đang làm gì với tôi
đây?” cậu đầm đìa nước mắt hỏi con quạ.

Dạy cậu bay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.