TRÒ CHƠI VƯƠNG QUYỀN 1A: SÓI TUYẾT THÀNH WINTERFELL - Trang 338

Jon rút thanh trường kiếm. Cậu chỉ dám thách thức Ser Alliser tới một

giới hạn nào đó, và cậu sợ rằng mình đã vượt qua giới hạn đó rồi.

Thorne mỉm cười. “Cậu con hoang muốn bảo vệ cho tiểu thư yêu quý

của mình, vậy chúng ta sẽ luyện tập chút xíu vậy. Chuột, Mặt Mụn, lên giúp
Đầu Đá của chúng ta nào.” Rast và Albett nhập bọn cùng Halder. “Ba người
là đủ để khiến tiểu thư Lợn Sữa kêu eng éc lên rồi. Tất cả những gì các cậu
cần làm là vượt qua con hoang.”

“Đứng ra sau tôi,” Jon nói với nhóc béo. Ser Alliser thường bắt cậu đấu

theo kiểu hai đấu một, nhưng chưa bao giờ là ba người thế này. Cậu biết tối
nay cậu sẽ đi ngủ cùng những vết bầm tím và máu tụ. Cậu lên tinh thần
chuẩn bị đón nhận cuộc tấn công.

Đột nhiên Pyp tới bên cậu. “Ba chọi hai sẽ công bằng hơn,” cậu nhóc

nhỏ bé vui vẻ nói. Cậu hạ xuống và rút kiếm. Trước khi Jon kịp phản đối,
Grenn đã bước ra làm người thứ ba.

Cả sân tập như chết lặng. Jon có thể cảm nhận ánh mắt của Ser Alliser.

“Các cậu còn đợi gì nữa?” lão hỏi Rast và những đứa nhóc khác bằng cái
giọng nhẹ nhàng giả tạo, nhưng Jon mới là người hành động trước. Halder
chỉ kịp đỡ kiếm.

Jon đẩy hắn lùi lại, tấn công dồn dập, khiến cậu thiếu niên lớn tuổi hơn

liên tục phải đỡ đòn. Hãy hiểu đối thủ của mình, Ser Rodrik đã từng dậy
cậu; Jon hiểu Halder, anh ta khỏe như vâm nhưng lại thiếu kiên nhẫn và
không biết cách phòng thủ. Làm anh ta bực bội, chắc chắn anh ta sẽ sơ hở.
Điều đó hiển nhiên như mặt trời lặn đằng tây vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.