TRÒ CHUYỆN VỚI TRỊNH XUÂN THUẬN - Trang 8

sinh xuất sắc. Tôi học giỏi cả văn học và triết học cũng như toán và vật lý.
Các thầy giáo của tôi đã cho tôi tham gia cùng một lúc nhiều cuộc thi học
sinh giỏi cả văn lẫn toán của các trường trung học dạy bằng tiếng Pháp. Tôi
thực sự không thiên hẳn về môn nào, nhưng dù sao đối với tôi vẫn có một
sức hút nào đó về phía các môn khoa học hơn. Tôi vẫn rất thích thường
xuyên thử tìm hiểu những cái thế nào và tại sao của các sự vật.
Cha ông có tác động đến chí hướng khoa học của ông không?
Hoàn toàn không. Cha tôi là một quan tòa và không có tình cảm đặc biệt
nào đối với khoa học cả, nhưng ông đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập.
Ông khích lệ mọi sự tò mò có tính chất trí tuệ của tôi. Hai cha con tôi đã có
nhiều cuộc nói chuyện dài về những đề tài rất khác nhau. Và sau nữa, thư
viện của gia đình tôi lại rất phong phú, chủ yếu là các tác phẩm văn học,
mà đặc biệt là những tác phẩm của các tác giả Pháp. Tôi còn nhớ những
sách mà tôi đã đọc thuở ấu thơ, tất cả các tác giả cổ điển của nước ông, như
Victor Hugo, Hector Malo, Alexandre Dumas, Jules Verne, Guy de
Maupassant... Tôi cũng thích nhiều tác giả Anh được dịch ra tiếng Pháp
như Conan Doyle và nhân vật Sherlock Holmes của ông ta. Có lẽ các thầy
ở trường trung học và sách vở mà tôi đã đọc đã đem lại cho tôi sự ham
thích khoa học.
Ông đã sống như thế nào trong bối cảnh thời chiến?
Tôi rời Việt Nam từ năm 1956. Lúc đó cuộc chiến tranh còn chưa đạt tới
giai đoạn khốc liệt nhất của nó. Tuy nhiên, người Mỹ cũng đã đưa tới đây
khoảng 500.000 binh lính và Sài Gòn cuối cùng cũng đã được bảo vệ một
cách khá an toàn. Cuộc sống ở đây lại diễn ra một cách bình thường: đi
học, đi picnic cùng với bạn bè và đi chợ với mẹ... Mặc dù vậy, người ta vẫn
cảm thấy bầu không khí của chiến tranh. Hàng rào dây thép gai nhan nhản
ở khắp nơi, nhất là ở xung quanh các tòa nhà của người Mỹ, sứ quán và
trung tâm văn hóa của họ... và thấp thoáng người ta vẫn nghe thấy những
tiếng nổ của các vụ đánh bom. Từng lúc, ở xa lại có những cuộc ném bom
khủng khiếp của máy bay B52. Những chùm bom rơi lơ lửng và người ta
thấy những quầng đỏ ở chân trời và mặt đất rung lên. Nhưng tôi không thể
nói rằng mình đã trực tiếp tiếp xúc với chiến tranh. Tôi là con trai lớn trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.