TRÒ CHUYỆN VỚI VĨ NHÂN - Trang 190

thắp sáng chính mình – một ngọn lửa tỏa sáng giữa thinh không, giữa hư
vô.

Đó là cách mà Krishnamurti muốn nói, rằng người quan sát trở thành người
bị quan sát. Bạn có thể gọi đó là sự giác ngộ: ánh sáng tự chiếu sáng chính
mình, không còn gì khác để nó chiếu sáng. Bạn đã hòa tan với tâm trí. Giờ
bạn là một, hoàn toàn tỉnh táo và tỉnh thức.

Krishnamurti sử dụng cách nói của riêng mình. Ông ấy hơi cầu kỳ về điều
đó, không sử dụng cách nói của người khác, ngôn từ của người khác, không
sử dụng bất cứ điều gì đã được các bậc thầy khác sử dụng. Cho nên, suốt
cuộc đời mình, ông ấy luôn tự tạo ra những câu nói của riêng mình.

Tuy nhiên, bạn chỉ có thể thay đổi cách thể hiện, không thể thay đổi trải
nghiệm. Trải nghiệm đó là vĩnh cửu. Cho dù ai đó có gọi nó là sự giác ngộ,
nirvana, samadhi, hay bất kỳ tên gọi nào khác, cũng sẽ không có gì khác
biệt. Bạn có thể dùng tên của mình để đặt cho nó nhưng hãy nhớ rằng
những tên gọi của bạn không thể nào thay đổi được trải nghiệm thực sự đó.

Và nó cũng không bị thay đổi bởi ngôn ngữ của J. Krishnamurti. Chúng
hoàn toàn dễ thích ứng mặc dù không quyến rũ, mê hoặc như

nirvana của

Phật Thích Ca Mâu Ni, hay

samadhi của Patanjali, hay il’aham của

Mohammed. “Người quan sát chính là người bị quan sát” nghe quá trần tục.
Hẳn nhiên là nó hướng tới thực tại nhưng bản thân những từ ngữ đó không
thật thi vị.

***

Một trong những người bạn của tôi đã gặp Krishnamurti chỉ ba ngày trước
khi ông ấy qua đời. Người bạn đó nói với tôi rằng Krishnamurti rất buồn và
điều duy nhất ông ấy nói là: “Ta đã làm việc vất vả để tiếp cận mọi người,
nhưng thay vì biến đổi họ, ta chỉ lãng phí năng lượng của mình, giống như
dòng sông bị mất hút giữa sa mạc. Những người lắng nghe ta nói đều nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.