nhiều nhất so với giá ban đầu) vẫn được coi là “rủi ro” hơn. Nhưng cũng có
thể khả năng tiếp tục mất giá sẽ bị loại bỏ vì nó đã bị sụt giá nhiều lắm rồi.
Sự thật là, ta không thể kết luận gì. Nhiều khi, ta chỉ dựa vào sự biến động
giá của một cổ phiếu trong quá khứ.
Trên thực tế, mức biến động giá của cổ phiếu rõ ràng không thể là một dấu
hiệu tốt cho biết tiềm năng lợi nhuận trong tương lai. Nó cũng không thể
cho bạn biết một điều quan trọng hơn nhiều: Bạn sẽ mất bao nhiêu tiền?.
Hãy cùng nhắc lại một lần nữa: Nó không thể cho bạn biết bạn sẽ mất bao
nhiêu. Có phải khi nghĩ tới rủi ro, mọi người thường nghĩ đến nguy cơ thua
lỗ không? So sánh nguy cơ thua lỗ trong một vụ đầu tư với tiềm năng lợi
nhuận của nó là tất cả những gì bạn cần làm khi quyết định đầu tư.
Có lẽ, việc đánh giá lợi nhuận tiềm năng và nguy cơ thua lỗ của một chứng
khoán cụ thể thường mang tính chủ quan. Vì thế, khi là một chuyên gia hay
một học giả, sẽ dễ dàng hơn, nếu bạn sử dụng thuật ngữ biến động làm cụm
từ thay thế cho rủi ro. Dù lý do khiến những người khác không đi những
bước thường thấy của họ có là gì, nhiệm vụ của bạn vẫn là định lượng sự
lên xuống, xê dịch của một cổ phiếu. Đây là một nhiệm vụ rất khó khăn, và
thường không mang lại kết quả chính xác.
Để giúp bạn đảm đương nhiệm vụ này, lại một lần nữa, chúng ta hãy xem
xét ví dụ về bố mẹ vợ. Nếu họ tìm thấy một bức tranh có giá 5.000 đô la
trong khi một bức tranh có giá trị tương đương của cùng họa sĩ đó vẽ vừa
được bán đấu giá 10.000 đô la, ngay lập tức họ sẽ mua nó. Mức chênh lệch
giữa 5.000 đô la giá bán của bức tranh và 10.000 đô la giá bán đấu giá
chính là cái mà Benjamin Graham, cha đẻ của phân tích đầu tư chứng
khoán, gọi là “biên độ an toàn”. Nếu những tính toán của bố mẹ vợ tôi
đúng, thì biên độ an toàn của họ lớn đến mức hầu như họ không thể thua lỗ
trong các vụ buôn bán mới. Nếu họ tính toán sai - bức tranh này không có
giá trị tương đương với bức tranh vừa được bán gần đây, cái giá 10.000 đô
la kia là sự nhầm lẫn, hay thị trường tranh nghệ thuật sụp đổ trong khoảng