Âm cuối của Tô Giản còn đang lơ lửng, hàng mi của An Dĩ Trạch
không khỏi không nhếch lên, ra lệnh: “Im lặng!”
Tô Giản từ từ thu âm, một tay đưa lên bịt miệng, bảo vệ được lãnh địa
của mình, cảnh giác nhìn An Dĩ Trạch chằm chằm.
An Dĩ Trạch nhìn khóe mắt hồng hồng của anh, trong mắt đầy vẻ uất
ức, nhíu mày, mở miệng nói. “Anh…”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ cửa. “Chị
dâu, chị dâu!”
Hai mắt Tô Giản sáng lên: Là em gái An! Di chuyển thân thể muốn đi
mở cửa, nhưng An Dĩ Trạch chân dài hơn, đã đi tới mở cửa trước.
An Dĩ Trạch nhìn em gái ở ngoài cửa, sắc mắt không đổi lắm: “Có
chuyện gì?”
An Dĩ Nhu cẩn thận dò xét trong phòng An Dĩ Trạch một chút. “Em
vừa nghe thấy âm thanh của chị dâu…”
An Dĩ Trạch nghiêm mặt. “Em nghe lầm rồi.”
“Thật sao?” An Dĩ Nhu muốn nhìn trộm vào trong, nhưng lại chạm
phải ánh mắt không được thân thiện cho lắm của anh trai, lại yên lặng thu
hồi, do dự một chút, úp mở nói: “Anh ba, hiện tại thân thể chị dâu không
tốt, hai người còn… khụ, anh đối với chị ấy, dịu dàng một chút…”
An Dĩ Trạch: “…”
Mấy câu sau của An Dĩ Nhu không lớn, Tô Giản không thể nghe rõ,
chỉ nghe thấy An Dĩ Nhu nói qua ‘thân thể chị dâu không tốt’, trong lòng
anh vô cùng cảm động, reo hò ‘em gái An quả nhiên là thiên sứ’, lại nghĩ