"Vậy thì tốt quá!" Tô Giản rất vui vẻ. "Có điều bây giờ không có giấy
bút, chờ tôi đi tìm rồi lại tìm cô, được không?"
Cuối cùng nụ cười của Kỷ Nghiên cũng có chút mất tự nhiên: "Được."
An Dĩ Trạch ở bên cạnh liên tục không nói một lời, sau khỉ Kỷ Nghiên
nói 'xin phép' rồi rời đi, anh cũng chỉ nhìn bóng lưng Kỷ Nghiên, ánh mắt
sâu thẳm.
Tô Giản cũng nhìn theo anh, cảm thán: "Ánh mắt của anh không tệ,
quả thật dáng người của thiên hậu Kỷ rất tốt!" Eo nhỏ, mông cong, chân
thẳng, dĩ nhiên, nếu ngực lớn một chút là được rồi.
An Dĩ Trạch nhướn mày: "Là ai đã nói gì với em?"
"Hả? Không có!: Tô Giản sững sờ, nhìn vẻ mặt An Dĩ Trạch có chút
không tốt, liền nói: "Sao vậy? Tôi khen thần tượng của anh anh còn không
vui sao?"
"Thần tượng?" An Dĩ Trạch sửng sốt.
"Không phải sao?" Tô Giản nói. "Lúc trước tôi nói cô ấy, không phải
anh rất không vui sao? Có điều tôi cũng không nghĩ đến, anh lại quen biết
cô ấy từ nhỏ, trước đó tôi còn tưởng rằng anh chi tiền để cô ấy đến đây biểu
diễn chứ."
An Dĩ Trạch không nghĩ Tô Giản sẽ có hiểu lầm như vậy, nhưng cũng
không giải thích thêm cái gì. Chuyện giữa anh và Kỷ Nghiên, sớm muộn gì
anh cũng nói với Tô Giản, nhưng anh không muốn nói vào bây giờ.
Tô Giản đột nhiên nói: "Mấy giờ thì buổi tiệc kết thúc?"
An Dĩ Trạch nói: "Còn phải một lúc nữa, sao vậy?"
Vẻ mặt Tô Giản đau khổ: "Đi giày cao gót mệt quá!"