Kỷ Nghiên nhìn anh, vẻ mặt lại dịu dàng trở lại: "Chào cô. Tôi và Tiểu
Trạch quen nhau từ nhỏ, quan hệ rất tốt, cho nên cô cứ gọi tôi là Kỷ Nghiên
được rồi."
Quen biết từ nhỏ? Quan hệ rất tốt? Tô Giản yên lặng tiếp nhận tin tức,
trên mặt lại ra vẻ đoan trang: "XIn chào, tôi tên là Tô Giản."
Lại khách sao đôi câu, Tô Giản cảm thấy không khí gần được rồi, liền
nói: "Tôi rất thích các bộ phim của cô, tôi có thể chụp cùng cô bức ảnh
được không?"
Ngược lại Kỷ Nghiên không hề kinh ngạc, chẳng qua nhìn An Dĩ
Trạch một cái, mỉm cười nói: "Không nghĩ tới tôi lại thu được một người
hâm mộ, thật là vinh hạnh của tôi."
Tô Giản bật thốt lên: "Tôi không phải..." Nhìn thấy vẻ mặt Kỷ Nghiên
biến đổi, lập tức phát hiện mình nói sai, trong lòng buồn bã, vội vàng bổ
sung: "Thật ra là như vậy, trước đây tôi thấy hình như Dĩ Trạch rất thích cô,
bây giờ tôi và anh ấy là vợ chồng, anh ấy thích, đương nhiên tôi cũng sẽ
thích!"
Anh bổ sung cái này, vẻ mặt của hai người bên cạnh như có chút
không tốt.
Tô Giản nhìn người này một chút, lại nhìn người kia một chút, không
hiểu tình trạng hiện tại, nhưng cũng biết mình nói sai, vì muốn đánh vỡ
không khí ngột ngạt này, anh lại nói với Kỷ Nghiên: "Tôi muốn chụp một
bức với cô, có thể không?"
Kỷ Nghiên khẽ gật đầu.
Tô Giản nhẹ nhàng đụng An Dĩ Trạch một chút, thấy An Dĩ Trạch
không hiểu nhìn lại, anh lúng túng cười với Kỷ Nghiên một cái, nói với An