Dĩ Trạch: "Ông xã, điện thoại di động của anh đâu? Chụp giúp em với thiên
hậu Kỷ một tấm đi!"
An Dĩ Trạch yên lặng lấy điện thoại di động ra: "Chụp thế nào?"
Tô Giản chạy lại bên cạnh Kỷ Nghiên, như vô cùng quen biết mà
khoác vai cô, đưa mặt tới bên cạnh mặt Kỷ Nghiên, nói: "Thể diện lớn!"
Kỷ Nghiên: "..."
An Dĩ Trạch yên lặng chụp hai tấm, Tô Giản nhận di động, phát hiện
hiệu quả không tệ, rất vui vẻ, lại đưa điện thoại di động cho Kỷ Nghiên
xem một chút, chân thành nói: "Cảm ơn!"
Kỷ Nghiên nhìn màn hình di động, chỉ thấy trên màn hình hiện lên hai
gương mặt lớn, mà rõ ràng, mặt cô cũng không tính là lớn lại bị gương mặt
nhỏ nhắn của cô gái bên cạnh làm nổi bật lên giống như cái khay, mà nụ
cười của cô vốn không tự nhiên lại bị nụ cười rạng rỡ của cô gái bên cạnh
làm nổi bật lên sự lúng túng.
Kỷ Nghiên níu: "Hình như hiệu quả không tốt, nếu không chụp lại một
tấm nữa?"
Tô Giản cho là cô khách khí, vội nói: "Không cần, không cần, hiệu
quả vô cùng tốt! Tôi rất thích!"
Kỷ Nghiên: "..."
Bên kia Tô Giản suy nghĩ một chút, lại nói với Kỷ Nghiên: "Tôi muốn
xin chữ ký của cô, không biết có thể không?"
Nụ cười của Kỷ Nghiên cũng coi như đúng tiêu chuẩn: "Không thành
vấn đề."