quá trình đều do An Dĩ Trạch làm, vậy quần áo của anh, cũng do An Dĩ
Trạch thay?
Tô Giản cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, chỉ có cảm gác bực bội vì
bảo vật của mình bị phát hiện.
An Dĩ Nhu không chú ý đến tâm tình của anh, chỉ cảm thán: "Chị dâu,
anh ba đối với chị thật tốt! Tối hôm qua còn lần đầu tiên đánh đàn cho chị,
tiếp đó lại nhảy xuống nước cứu chị, tối qua lúc anh ba ôm chị vào đây, sắc
mặt cũng thay đổi. Trong lòng anh ba, nhất định chị dâu có vị trí rất quan
trọng." An Dĩ Nhu thở dài một cái. "Nếu như người yêu của em đối với em
như vậy, em nhất định sẽ vui chết mất.”
Vẻ mặt An Dĩ Nhu đầy hâm mộ, Tô Giản lại có chút dở khóc dở cười.
Anh thầm nghĩ, bầu không khí tối qua quả thật không tệ, nếu như anh là
một em gái, anh quả thật sẽ cảm động, nhưng thật đau lòng, anh là một cô
vợ giả, An Dĩ Trạch làm tốt hơn nữa, vậy cùng lắm chỉ là một ảnh đế.
Tô Giản đột nhiên nhớ đến chuyện tối qua nghe được. Trước đây anh
cũng thường xoa trán nghĩ An Dĩ Trạch có tình yêu không, nếu có, thì là ai.
Kết quả tối hôm qua câu trả lời được công bố, lại quả thực ngoài ý muốn
của anh, An Dĩ Trạch lại từng cầu hôn Kỷ Nghiên, hơn nữa còn bị từ chối!
Tô Giản bất tri bất giác vui vẻ. Chết tiệt, An Dĩ Trạch, anh cũng có
ngày hôm nay! Em gái của anh bị con nhà giàu đẹp trai hấp dẫn đi tính là
gì, còn nhà giàu đẹp trai bị tình yêu từ chối lời cầu hôn mới thật sự đau
lòng! Điều thú vị của cuộc sống, cùng lắm cũng chỉ đến mức này thôi!
Tô Giản quyết định, buổi tối đợi An Dĩ Trạch về, nhất định phải tìm
một cơ hội hỏi điều không may mắn của chú An, để mình có thể hạnh phúc
hơn một chút.
An Dĩ Nhu yên lặng nhìn vẻ mặt phong phú của chị dâu, trừng mắt
nhìn: "Chị dâu?"