Tô Giản phục hồi tinh thần lại: "Hả?"
An Dĩ Nhu lấy cái gì đó đưa cho anh: "Cái này cho chị."
Tô Giản nhận lấy cái túi, nghiêng đầu nhìn vào trong: "Đây là cái gì?"
"Là quà em chọn giúp chị." An Dĩ Nhu nói. "Vốn định đưa cho chị
vào tối qua, để chị đưa cho anh ba, không nghĩ đến... vậy chị không thể làm
gì khác hơn là đợi tối này đợi anh ba về thì đưa cho anh ấy."
Tô Giản tò mò hỏi: "Là quà gì?"
An Dĩ Nhu cười thần bí: "Quần áo."
"Quần áo?" Tô Giản có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một chút lại cảm
thấy cũng không tệ lắm, An Dĩ Trạch là người thế nào, không thể nào thiếu
cái gì được, mà thích gì, anh cũng không thật sự rõ, mà dù có thích, anh
cũng chưa chắc mua được. Ngược lại là quần áo, cái này do vợ mua cho,
cái này dù sao cũng thích hợp.
Có điều giá trị quần áo An Dĩ Trạch mặc cũng không rẻ, quần áo như
vậy, cũng không biết tổng giám đốc An có chịu nhìn một cái không.
Tô Giản hỏi: "Tiểu Nhu, bộ quần áo này bao nhiêu tiền? Chị trả tiền
cho em."
An Dĩ Nhu từ chối. "Không cần!"
"Như vậy sao được?" Tô Giản nói. "Em chọn quà giúp chị, sao chị lại
dùng tiền của em được?" Dù sao tiền của chị cũng là anh em cho, đưa tiền
cho cô em nhà mình, anh em nhất định không đau lòng!
"Chị dâu, thật sự không cần." An Dĩ Nhu nói. "Bộ quần áo này cũng
không đáng giá bao nhiêu tiền, có điều nhất định anh ba sẽ thích! Ngược lại