An Dĩ Trạch: "..."
Tô Giản vẫn thần bí gọi: "Dĩ Trạch... An Dĩ Trạch..."
An Dĩ Trạch vẫn im lặng nhìn anh một hồi, bỗng nhiên đưa tay lên kéo
anh xuống một cái.
Tô Giản vốn còn tưởng An Dĩ Trạch bị dọa còn cười trộm một cái,
không nghĩ đến hành động này của An Dĩ Trạch, nhất thời quên phòng bị
ngã lên người anh, còn chưa kịp phòng bị, người phía dưới đột nhiên trở
mình, áp anh xuống dưới.
Sau đó tàn bạo hôn lên.
Trong đầu Tô Giản thoáng chốc không phải 'đây là tình trạng sợ
choáng váng của An Dĩ Trạch sao', cũng không phải 'chẳng lẽ An Dĩ Trạch
muốn trả thù', mà là... mẹ nó, An Dĩ Trạch, ngay cả khuôn mặt như vậy,
anh cũng hôn được!
Chết tiệt, đây không phải là khẩu vị nặng được không? Cái này hoàn
toàn là khẩu vị nặng như thần!
Tô Giản nghĩ trước đó An Dĩ Trạch bị hù, cũng có thể sẽ tức giận, quá
khích có thể đạp anh một cái, nhưng anh làm sao cũng không thể nghĩ đến,
An Dĩ Trạch sẽ có phản ứng như vậy!
Cho nên ngay từ đầu anh ta cũng không bị hù. Chờ đến lúc kịp phản
ứng, anh liền bắt đầu giãy dụa, có điều An Dĩ Trạch đã đè chặt anh, khiến
anh hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Đôi môi bị ngậm mút, sau đó là đầu lưỡi, sau đó...
Tô Giản bắt đầu có chút choáng váng.