Tô Giản cười khổ nói: "Nhưng mà mẹ, Dĩ Trạch cũng phải đi làm, cho
nên không cần con giúp, hơn nữa bọn con cũng không có con, cũng không
cần dạy."
Mẹ An nhìn chằm chằm vào cái bụng của anh, giận dữ nói: "Vậy hai
đứa nhanh sinh một đứa bé! Kết hôn cũng gần nửa năm, tại sao lại vẫn
không có chút tin tức!"
Tô Giản
囧, nhìn An Dĩ Trạch một cái. An Dĩ Trạch lạnh lùng nói:
"Mẹ, hiện tại con và Giản Giản tạm thời không muốn có con."
"Như vậy sao được?" Mẹ An bất mãn nói: "Tiểu Trạch, từ giờ trở đi,
không cho phép hai đứa làm các biện pháp ngừa thai!"
Tô Giản: "..."
Cho đến khi ngồi vào trong xe của An Dĩ Trạch, Tô Giản vẫn có chút
bối rối: "Gần đây sao mẹ lại nhắc đến chuyện này?"
An Dĩ Trạch nói: "Trưởng bối thường hi vọng mình có thể ôm cháu,
đây là chuyện bình thường."
Tô Giản nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
An Dĩ Trạch đột nhiên hỏi anh: "Giản Giản, em thích trẻ con không?"
Tô Giản quả quyết lắc đầu: "Không thích!" Trẻ con gì đó rất đáng yêu,
nhưng nhà mình nuôi một đứa như vậy lại là một chuyện khác!
An Dĩ Trạch không nói gì thêm.
Tô Giản lại vẫn đang suy nghĩ: "Nếu không chúng ta nghĩ cách đi, nếu
không ba mẹ luôn hỏi đến chuyện này cũng không phải tốt."
An Dĩ Trạch hỏi: "Cách gì?"