Tô Giản nhìn anh một chút, cẩn thận nói: "Không bằng... nói anh...
khụ... cái kia... hơi có vấn đề..."
An Dĩ Trạch yên lặng quay đầu nhìn về phía anh.
Tô Giản cũng có chút chột dạ, nói úp mở: "Dạo này, đàn ông như vậy
cũng có rất nhiều, không tính là kỳ lạ."
Thấy An Dĩ Trạch vẫn nhìn mình chằm chằm vẻ mặt không một biểu
tình, Tô Giản bất chấp nói: "Nếu anh không muốn mình chịu oan ức, vậy
tôi sẽ cùng với anh, nói một người vô sinh một người khả năng yêu, được
chưa!"
An Dĩ Trạch: "..."
Thấy sắc mặt An Dĩ Trạch không dễ nhìn lắm, Tô Giản ho một tiếng,
đổi chủ đề: "DĨ Trạch, lúc nào chúng ta về nhà?"
Chân mày An Dĩ Trạch động một cái: "Sao đột nhiên hỏi chuyện
này?"
Tô Giản nói: "ban đầu toi ở đây, là vì chân tôi không tiện, nhưng bây
giờ tôi rất tốt, đã không cần người khác chăm sóc."
An Dĩ Trạch lặng lẽ nói: "Ở đây không tốt sao?"
Tô Giản nghiêng đầu: "Cũng không phải."
Bên này phòng rộng, có vườn hoa còn có hồ bơi, điều kiện tự nhiên tốt
hơn chỗ ở của An Dĩ Trạch, hơn nữa còn có quản gia và người giúp việc,
hoàn toàn không cần anh phải làm gì hết, loại cuộc sống kiểu sâu gạo hết
ăn lai nằm này là ước mơ của anh, hiện tại một chút anh cũng không ghét,
có điều...