Tô Giản nhìn thái độ cậu thành thật, liền có chút cảm tình với cậu:
"Em tên gì?"
Học sinh đều biết chuyện anh mất trí nhớ, nam sinh cũng không thấy
kỳ quái với vấn đề của anh, nhìn vào mắt anh trả lời: "Cô giáo, em tên Lăng
Tứ, Lăng trong Vân Lăng, Tứ trong phóng khoáng."
Tô Giản cười một tiếng: "Tên rất hay."
Vẻ mặt Lăng Tứ có chút không tự nhiên, cúi đầu xuống, hai bên tai
lặng lẽ đỏ.
Tô Giản hoàn toàn không chú ý đến những điều này, vì hiện tại bụng
anh đang đau.
Lăng Tứ viết một lúc, giương mắt nhìn mày anh nhíu chặt, không khỏi
lo lắng: "Cô giáo, cô không thoải mái sao?"
Tô Giản tất nhiên không thể nói cho cậu biết vì thân thích của anh đến
thăm, chỉ đành tùy tiện viện cớ: "Ừ, cô có chút chóng mặt, có thể là tụt
huyết áp..."
Lăng Tứ mím môi một cái, đột nhiên nói: "Cô giáo, cô chờ em một
lát!" Nói xong liền mở cửa chạy ra khỏi phòng làm việc.
Một lát sau cậu liền chạy trở lại, thở hổn hển đưa đồ trong tay cho Tô
Giản: "Cô giáo, cô ăn cái này một chút đi!"
Tô Giản nhìn hộp chocolate trong tay cậu, cười nói: "Một nam sinh
như em mà cũng thích ăn cái này?"
Lăng Tứ có chút ngượng ngùng: "Không phải, là em lấy trong ngăn
bàn của bạn cùng bàn, cô ấy thích ăn cái này!" Thấy Tô Giản ngẩn ra, cậu
vội bổ sung: "Cô giáo yên tâm, ngày mai em sẽ mua một hộp trả cô ấy!"