Anh cúi đầu chuẩn bị yên lặng chịu đựng, nhưng không nghĩ An Dĩ
Trạch đột nhiên bổ nhào về phía trước, hô lên: "Đừng tổn thương Giản
Giản!"
Cha Tô tức giận nói: "Cậu cút ra ngoài cho tôi! Nhà tôi không hoan
nghênh tiểu tiện nhân như cậu quyến rũ con tôi!"
"Bác trai, bác chấp nhận cho cháu và Giản Giản đi!" Vẻ mặt An Dĩ
Trạch đầy đau khổ. "Cháu... cháu đã có cốt nhục của Giản Giản...”
Lúc dậy sớm đánh răng, nghĩ đến cảnh tượng quỷ dị trong mơ, Tô
Giản thật sự nuốt sạch nước súc miệng. Mà sau khi rời nhà Nhan Tử Vi vè
nhà nhìn thấy An Dĩ Trạch, Tô Giản không kềm chế được giương mắt quét
một vòng qua bụng anh.
An Dĩ Trạch không đến công ty mà đang ở nhà, Tô Giản không khỏi
cảm thấy hơi kinh ngạc. Ngược lại An Dĩ Trạch nhìn thấy anh, vẻ mặt vẫn
như cũ, vô cùng tự nhiên, giống như mấy ngày nay anh hoàn toàn không
tránh mặt Tô Giản, mà chỉ ở lại công ty tăng ca vậy. Tô Giản cũng không
muốn khiến hai người thêm xấu hổ, cũng cố gắng tự nhiên như trước đây,
vẫn coi An Dĩ Trạch là bạn bè thuần khiết.
Tô Giản: "Về rồi à?"
An Dĩ Trạch: " Ừ."
Tô Giản: "Ăn chưa?"
An Dĩ Trạch: "Ừ."
Tô Giản: "Anh không thể thay từ khác được sao?"
An Dĩ Trạch: "Em ăn chưa?"
Tô Giản: "..."