Quê hương của em gái Tô là thành phố Giang Nam nhỏ bé, xinh đẹp,
yên tĩnh. Tô Giản cảm thấy mới lạ, không nhịn được thở dài nói: "Quê tốt!"
Thấy An Dĩ Trạch nhìn lại, anh lập tức tỉnh lại, đây là quê hương của em
gái Tô, vì vậy vội vàng nói: "Tôi chỉ muốn nói một nơi tốt như vậy mới có
thể sinh ra một người như tôi!"
An Dĩ Trạch: "...Đúng thật."
An Dĩ Trạch đang khen anh sao? Tâm tình Tô Giản len lén có chút tốt,
vì vậy lúc gọi taxi, giọng nói hơi vui vẻ. Có điều sau khi lên xe taxi, nghe
tiếng phổ thông mang theo khẩu âm địa phương nghiêm trọng của tài xế,
Tô Giản đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: Em gái Tô là
người Giang Nam! Ngôn ngữ Giang Nam giống như ngoại ngữ, đừng nói
anh nói, ngay cả nghe cũng thấy tốn sức! Đến lúc đó ngay cả lời mẹ anh
cũng không nghe hiểu, đó không phải là phức lớn sao?
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Tô Giản lập tức lo lắng, ngồi trên xe có chút đứng ngồi không yên.
Giữa lúc vắt hết óc tìm tòi biện pháp đối phó thì bên tai đột nhiên truyền tới
giọng nói ôn hòa của An Dĩ Trạch: "Làm sao vậy? Có phải là khó chịu chỗ
nào không?"
Không thoải mái? Ánh mắt Tô Giản sáng lên, bỗng nhiên có một sáng
kiến, đảo mắt nhìn An Dĩ Trạch, vuốt huyệt Thái Dương làm bộ yếu ớt: "
Ừ, hơi chóng mặt, khó chịu, không có sức, cổ họng cũng khó chịu."
An Dĩ Trạch cau mày nói: "Có có muốn đi bệnh viện kiểm tra một
chút hay không?"
" Không cần không cần!" Tô Giản lập tức bác bỏ, phát hiện giọng nói
của mình quá lớn, lại cố gắng làm vẻ yếu ớt, hơi thở mỏng manh. "Khá tốt,
chỉ là cổ họng khó chịu, nói chuyện cũng đau, khụ khụ..."