phơi, anh không sợ nó sẽ thành tăm xỉa răng sao?" Nói xong còn thành
khẩn chụp một tấm.
Người đàn ông đầu tiên là kinh ngạc ngẩn người, sau đó mặt biến
xanh, sau đó là đỏ, sau đó vô cùng khó chịu chạy vào trong đám người.
Tô Giản đang thổn thức, An Dĩ Trạch đột nhiên bước nhanh đến, thấy
người đàn ông hốt hoảng chạy đi, An Dĩ Trạch cau mày nói: "Người kia..."
Tô Giản đàng hoàng nói: "Một người thích khoe khoang."
Vẻ mặt An Dĩ Trạch liền biến đổi: "Anh ta có làm vậy với em không?"
"Không có, anh đừng lo." Tô Giản giơ điện thoại di động. "Tôi đã
chụp lại chứng cứ, nếu anh ta muốn quấy rầy tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."
Sắc mặt An Dĩ Trạch còn chưa kịp tốt lên, trầm giọng nói: "Bất kể thế
nào cũng phải bảo vệ tốt chính mình."
Tô Giản gật đầu một cái. Mặc dù ông chú thích khoe hành động không
lịch sự lắm, nhưng trải qua chuyện này, tâm tình vốn không tốt của anh lại
thay đổi, cười nói: "Anh yên tâm đi, tôi thấy ông chú này muốn khoe một
chút, dù tôi thật sự không nghĩ ra, ông chú đó có gì tốt để khoe, nói thế nào,
muốn khoe cũng phải người như anh..."
Nói đến đây, anh hơi ngừng lại, kịp phản ứng mình nói gì, Tô Gản đột
nhiên ngậm miệng. Nếu là trước kia, mặc dù có chút thô, nhưng dù sao
cũng là đùa giỡn, anh không thấy kỳ quái nhiều. Nhưng hiện tại, anh và An
Dĩ Trạch vừa quan sát qua, lại nói lời này, anh đột nhiên cảm thấy mặt có
chút nóng.
Từ sau đêm qua, Tô Giản vốn luôn phóng khoáng lại thành chết lặng,
An Dĩ Trạch lặng lẽ thở dài, mắt thấy vẻ mặt Tô Giản lúng túng, đột nhiên
đưa tay lên chạm khuôn mặt hơi đỏ của Tô Giản.