cái nhìn vào điều kiện thực tế càng nhiều, nhà xe, có thể sinh con... ngược
lại, tình cảm dần yếu thế.
Có lẽ chỉ có thời gian tuổi trẻ như vậy, mới có tình cảm không mang
chút tạp chất nào như thế.
Tô Giản nhìn đôi trẻ đi xa trên xe đạp, đột nhiên cảm thấy có chút hâm
mộ.
An Dĩ Trạch thấy ánh mắt anh nhìn xa xa, hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"
Tô Giản chuyển mắt thấy anh, trong đầu không biết nghĩ gì, đột nhiên
nảy ra một suy nghĩ kỳ quái... nếu như An Dĩ Trạch là nữ... thì tốt.
Tô Giản bị suy nghĩ này của mình làm sững sờ, thấy An Dĩ Trạch vẫn
nghi ngờ nhìn mình, đột nhiên có chút không được tự nhiên vội nói:
"Chúng ta cũng đi dạo lâu rồi, hiện tại về đi. Anh xem trời có chút tối,
không chứng chút nữa trời sẽ mưa."
An Dĩ Trạch gật đầu, thấy Tô GIản có chút mệt mỏi, liền nói: "Ngồi xe
về đi."
"Được." Tô Giản không phản đối, bắt đầu đưa tay đón xe. Có điều chỗ
này có chút vắng vẻ, xe đi lại không nhiều, thật vất vả mới có một xe, bên
trong cũng đã đầy người.
Chờ hồi lâu, cuối cùng hai người cũng bắt được một xe taxi, có điều
hai người lại bị một đôi nam nữ đi từ trường ra đoạt trước. Tài xế thò đầu
hỏi hai người muốn đi đâu, An Dĩ Trạch nhìn hai người đã ngồi bên trong,
nhíu mày một cái, Tô Giản lại kéo anh lên xe. Anh biết ở những nơi thế này
loại xe nhỏ này đều ngồi hợp lại, trước mắt không biết tiếp theo có xe nào
nữa không, anh thật sự không muốn bỏ qua cơ hôi này.